Kim Phi luôn đối đãi với công nhân rất hào phóng, giống như xưởng ban đầu ở Kim Xuyên, sau khi đãi ngộ của các. xưởng ở trấn Ngư Khê được truyền ra đã thu hút người dân xung quanh lũ lượt đến tìm việc.
Nếu không phải nhờ Đại Cường sắp xếp người phong tỏa những con đường chủ yếu của Trung Nguyên, e rằng trấn Ngư Khê đã sớm tràn ngập người rồi.
Phần lớn binh lính thủy quân đến từ khu vực Đông Hải, hơn nữa phần lớn đều có điều kiện gia đình không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không để con cái đi làm thủy quân để liều mạng với cướp biển.
Bây giờ có công việc tốt, đương nhiên phải ưu tiên sắp. xếp cho người của mình trước.
Vì vậy Trịnh Trì Viễn bèn khích lệ binh lính thủy quân trở về dân người nhà đến trấn Ngư Khê làm việc.
Như vậy không chỉ có thể cải thiện hoàn cảnh kinh tế ở nhà của binh lính, để các binh lính không phải lo lắng chuyện ở nhà, cũng có thể linh hoạt khống chế người nhà binh lính, để tránh việc bọn họ phản bội, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nhân viên hộ tống ngăn cản những người khác trở về báo. tin, nhưng không ngăn các binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến, chỉ yêu cầu bọn họ không được tùy ý truyền bá tin tức ở trấn Ngư Khê, để tránh dẫn tới làn sóng dân ty nạn.
Tháng này, gần như tất cả binh lính thủy quân đều bảo người nhà dời đến trấn Ngư Khê, lúc các xưởng tuyển người, cũng ưu tiên tuyển người thân của binh lính thủy quân.
Buổi tối hôm đó, nhóm thủy thủ tạm ngừng huấn luyện, lên trấn đoàn tụ với người nhà.
Dẫu sao cũng đã phải đi xa vạn dặm, đi đến một địa phương chưa bao giờ đến, các thủy thủ tuy ngoài miệng nói
không sợ, trong lòng phần lớn người vẫn hơi sợ.
Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, tất cả thủy thủ vẫn chạy tới doanh trại tập hợp, một người cũng không thiếu.
Kim Phi cũng không ngủ nướng, trời chưa sáng đã tới rồi.
Việc động viên trước khi ra trận cần phải làm, lúc trước đã sớm làm xong rồi, thế nên Kim Phi cũng không phát biểu gì dài dòng nữa, chỉ đứng ở phía trước đội ngũ, thẳng lưng, trịnh trọng chào nhóm thủy thủ bằng kiểu chào quân đội!
Uy!
Các thủy thủ cũng nâng cánh tay lên, đều nhịp chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, sau đó đứng xếp hàng đi về phía xưởng đóng thuyền số một dưới sự hướng dẫn của Trịnh Trì Viễn.
Xưởng đóng thuyền số một luôn được canh phòng nghiêm ngặt, hôm nay lại mở toang cửa ra, mặc cho các thủy thủ tiến vào.
Các thủy thủ không lên thuyền ngay, mà đi qua xưởng đóng thuyền, đi lên cầu tàu phía sau cửa đập.
Kim Phi cũng đi theo sau thủy thủ tới xưởng đóng thuyền, nhưng y không đến cầu tàu, mà cùng Hồng Đào Bình đi đến cái thang bên tường.
Xưởng đóng thuyền chính là một căn gác khổng lồ, giữa hai vách tường ở hai bên gác, có một nền đất bằng dài như.
một dãy hành lang.
Đến khi tất cả mọi người đều leo lên nền đất bằng, Kim Phi mới gật đầu với Hồng Đào Bình.
"Mở đập!" Hồng Đào Bình hô to về phía cửa đập. "Vâng!"
Phía cửa đập đáp lại, sau đó sợi xích khổng lồ bên cạnh cửa đập từ từ chuyển động.
Ầm ầm!
Cửa đập nặng nề dần dần được kéo lên dưới sự chuyển động của sợi xích, nước biển bị ngăn cản ở bên ngoài mãnh liệt đổ vào xưởng đóng thuyền, tiến vào trong cái máng nước phía dưới thuyền bọc thép.
Mười mấy phút sau, cửa đập khổng lồ hoàn toàn được mở ra, nước biển trong cái máng nước của xưởng đóng thuyền cũng trở nên ngang bằng với mặt biển.
Thuyền bọc thép bị chìm dưới nước biển gần một nửa, lắc. lư qua lại theo nước biển.
Nhưng vì hai bên đều được buộc bằng dây thừng, phía trên còn được treo bằng ròng rọc kéo tay, hơn nữa nước biển trong cái máng nước có giới hạn, nên độ rung läc của thuyền bọc thép không nghiêm trọng lắm.
Lại đợi thêm mấy phút, thuyền bọc thép rốt cuộc cũng ngừng lắc lư, lặng lẽ dừng ở cái máng nước.
Đến lúc này, các thủy thủ mới đứng xếp hàng leo lên thuyền bọc thép.
Trong quá trình huấn luyện, bọn họ đã nhiều lần tiến vào thuyền bọc thép, cực kì hiểu rõ cấu tạo của thuyền bọc thép.
Nếu không phải nhờ Đại Cường sắp xếp người phong tỏa những con đường chủ yếu của Trung Nguyên, e rằng trấn Ngư Khê đã sớm tràn ngập người rồi.
Phần lớn binh lính thủy quân đến từ khu vực Đông Hải, hơn nữa phần lớn đều có điều kiện gia đình không tốt lắm, bằng không cũng sẽ không để con cái đi làm thủy quân để liều mạng với cướp biển.
Bây giờ có công việc tốt, đương nhiên phải ưu tiên sắp. xếp cho người của mình trước.
Vì vậy Trịnh Trì Viễn bèn khích lệ binh lính thủy quân trở về dân người nhà đến trấn Ngư Khê làm việc.
Như vậy không chỉ có thể cải thiện hoàn cảnh kinh tế ở nhà của binh lính, để các binh lính không phải lo lắng chuyện ở nhà, cũng có thể linh hoạt khống chế người nhà binh lính, để tránh việc bọn họ phản bội, có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nhân viên hộ tống ngăn cản những người khác trở về báo. tin, nhưng không ngăn các binh lính thủy quân trở về dẫn người nhà đến, chỉ yêu cầu bọn họ không được tùy ý truyền bá tin tức ở trấn Ngư Khê, để tránh dẫn tới làn sóng dân ty nạn.
Tháng này, gần như tất cả binh lính thủy quân đều bảo người nhà dời đến trấn Ngư Khê, lúc các xưởng tuyển người, cũng ưu tiên tuyển người thân của binh lính thủy quân.
Buổi tối hôm đó, nhóm thủy thủ tạm ngừng huấn luyện, lên trấn đoàn tụ với người nhà.
Dẫu sao cũng đã phải đi xa vạn dặm, đi đến một địa phương chưa bao giờ đến, các thủy thủ tuy ngoài miệng nói
không sợ, trong lòng phần lớn người vẫn hơi sợ.
Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, tất cả thủy thủ vẫn chạy tới doanh trại tập hợp, một người cũng không thiếu.
Kim Phi cũng không ngủ nướng, trời chưa sáng đã tới rồi.
Việc động viên trước khi ra trận cần phải làm, lúc trước đã sớm làm xong rồi, thế nên Kim Phi cũng không phát biểu gì dài dòng nữa, chỉ đứng ở phía trước đội ngũ, thẳng lưng, trịnh trọng chào nhóm thủy thủ bằng kiểu chào quân đội!
Uy!
Các thủy thủ cũng nâng cánh tay lên, đều nhịp chào lại Kim Phi theo kiểu quân đội, sau đó đứng xếp hàng đi về phía xưởng đóng thuyền số một dưới sự hướng dẫn của Trịnh Trì Viễn.
Xưởng đóng thuyền số một luôn được canh phòng nghiêm ngặt, hôm nay lại mở toang cửa ra, mặc cho các thủy thủ tiến vào.
Các thủy thủ không lên thuyền ngay, mà đi qua xưởng đóng thuyền, đi lên cầu tàu phía sau cửa đập.
Kim Phi cũng đi theo sau thủy thủ tới xưởng đóng thuyền, nhưng y không đến cầu tàu, mà cùng Hồng Đào Bình đi đến cái thang bên tường.
Xưởng đóng thuyền chính là một căn gác khổng lồ, giữa hai vách tường ở hai bên gác, có một nền đất bằng dài như.
một dãy hành lang.
Đến khi tất cả mọi người đều leo lên nền đất bằng, Kim Phi mới gật đầu với Hồng Đào Bình.
"Mở đập!" Hồng Đào Bình hô to về phía cửa đập. "Vâng!"
Phía cửa đập đáp lại, sau đó sợi xích khổng lồ bên cạnh cửa đập từ từ chuyển động.
Ầm ầm!
Cửa đập nặng nề dần dần được kéo lên dưới sự chuyển động của sợi xích, nước biển bị ngăn cản ở bên ngoài mãnh liệt đổ vào xưởng đóng thuyền, tiến vào trong cái máng nước phía dưới thuyền bọc thép.
Mười mấy phút sau, cửa đập khổng lồ hoàn toàn được mở ra, nước biển trong cái máng nước của xưởng đóng thuyền cũng trở nên ngang bằng với mặt biển.
Thuyền bọc thép bị chìm dưới nước biển gần một nửa, lắc. lư qua lại theo nước biển.
Nhưng vì hai bên đều được buộc bằng dây thừng, phía trên còn được treo bằng ròng rọc kéo tay, hơn nữa nước biển trong cái máng nước có giới hạn, nên độ rung läc của thuyền bọc thép không nghiêm trọng lắm.
Lại đợi thêm mấy phút, thuyền bọc thép rốt cuộc cũng ngừng lắc lư, lặng lẽ dừng ở cái máng nước.
Đến lúc này, các thủy thủ mới đứng xếp hàng leo lên thuyền bọc thép.
Trong quá trình huấn luyện, bọn họ đã nhiều lần tiến vào thuyền bọc thép, cực kì hiểu rõ cấu tạo của thuyền bọc thép.