Người Đảng Hạng cho dù là từ Vị Châu, hay là từ Hi Châu đến xâm chiếm Trung Nguyên, đều phải đi qua đất Tân.
Theo Thiết Chùy thấy, Tân vương chiếm được vị trí hiểm trở như vậy, người Đảng Hạng đáng lễ phải rất khó công phá mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ vừa tới là đất Tần bị phá ngay.
Việc này khiến anh ta khó hiểu. "Còn tại sao nữa, vì lợi ích thôi!"
Kim Phi thở dài nói: "Nền móng của Tần vương đều ở chỗ này, cả nhà già trẻ đều ở đây, người Đảng Hạng đánh tới, nếu Tần vương dẫn đầu ngăn cản, sau khi người Đảng Hạng phá quan, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.
Nhiều năm như vậy đã trôi qua, người Đảng Hạng đã phá quan nhiều lần như vậy, ngươi xem cả nhà Tần vương không phải vẫn sống rất tốt đấy sao?
Người Đảng Hạng đánh tới, Tân vương có thể xin quân lương và trợ cấp từ triều đình, người Đảng Hạng đi, ông ta cũng có thể xin kinh phí để tái thiết sau chiến tranh, nếu như ngươi là Tân vương, ngươi liệu có cố hết sức không được gì mà liều mạng chống lại người Đảng Hạng không?
Nhưng Khánh đại nhân đánh thì không giống vậy, một khi đã để cho Khánh đại nhân vào quan, Tân vương chắc chắn phải chết, thế nên ông ta mới phải liều mạng chống lại!"
"Lời tiên sinh vừa nói, quả thật đúng vậy!"
Lão Ưng nghe xong không khỏi trợn mắt: "Hóa ra Tần vương vẫn luôn hợp tác với địch để phản quốc!"
"Nếu không vì thế, Đại Khang sao lại suy tàn tới mức như ngày hôm nay chứ?”
Kim Phi không khỏi than thở một câu.
Một cơn gió núi thổi qua, thổi tan mây mù bên dưới phi thuyền, lộ ra một con sông nhỏ.
Ở phía bắc con sông nhỏ, có vô số lều trại.
Quân Khánh Gia do Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới từ Tây Xuyên đóng quân ở chỗ này.
Bây giờ Khánh Hoài chỉ huy đại quân ở đây thay cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhưng khi Kim Phi ngồi phi thuyền hạ cánh xuống doanh trại, lại không nhìn thấy Khánh Hoài, mà thấy Chung Ngũ, thủ lĩnh nhóm cận vệ của Khánh Hoài, đang đợi bên cạnh.
"Tiên sinh, ngài cuối cùng cũng đến rồi, các huynh đệ nhớ ngài muốn chết!"
Chung Ngũ tiến lên muốn võ vai Kim Phi, nhưng vừa đưa tay ra ngoài, đã bị những người bên cạnh kéo lại.
Chung Ngũ lúc này mới nhớ ra, bây giờ thân phận của Kim Phi đã khác xưa.
Đường liên lạc truyền tin ở Thanh Thủy Cốc đã bị chặn, nhưng Chung Ngũ từng nghe Khánh Hoài nói, trước khi Trần Cát chết, Kim Phi đã trở thành quốc sư Đại Khang, còn là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
Lâu lắm anh ta không gặp Kim Phi, vừa rồi lỡ kích động, quên mất, mãi đến khi những người bên cạnh kéo, anh ta mới nhớ ra.
Nhưng bây giờ anh ta đã đưa tay ra, đánh tay không được, thu tay lại cũng không xong, chỉ có thể lúng túng để giữa không trung.
"Chung Ngũ, đã lâu không gặp!"
Kim Phi chủ động đụng tay với Chung Ngũ, hóa giải sự lúng túng của anh ta.
Sau đó y nhìn từng mặt mũi quen thuộc sau lưng Chung Ngũ, cười rồi chào hỏi: "Các huynh đệ, đã lâu không gặp! Lão Hắc, sao ngươi lại đen đi rồi? Lão An Tử, lông mày của ngươi sao chỉ còn lại một nửa vậy?..."
Những người này đều là cận vệ của Khánh Hoài, ban đầu ở Thanh Thủy Cốc, Khánh Hoài bị thương hôn mê, Kim Phi ra trận nghe theo lệnh tiếp quản quân Thiết Lâm, chính Chung Ngũ đã luôn dẫn đám cận vệ này bảo vệ y an toàn.
Đám cận vệ này lúc thấy Kim Phi thì khá lo lắng, nhưng nghe thấy Kim Phi kêu chính xác tên của bọn họ thì họ lập tức cảm thấy thân thiết hơn.
Bọn họ tiến tới vây quanh Kim Phi, nói một tràng: "Tiên sinh, tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng ngài thật lợi hại!" "Không phải tiêu cục Trấn Viễn lợi hại, là tiên sinh lợi hại!"
"Đúng thế, lúc trước ta đã nói tiên sinh không phải người bình thường rồi, sao nào, ta nói đúng chứ, tiền sinh trở về chưa được bao lâu, đã thành lập ra tiêu cục Trấn Viễn!"
"Không chỉ có mỗi tiêu cục Trấn Viễn, huynh đệ của ta còn gửi thư nói cho ta biết, tiên sinh còn mở rất nhiều xưởng dệt, nương tử và muội muội của ta đều làm việc ở xưởng dệt của tiên sinh đấy!"
"Không sai, tiên sinh còn mở một thương hội Kim Xuyên, huynh đệ của ta làm nhân viên ở thương hội, tiền công còn cao hơn cả ta!"
"Tiên sinh, ta phải thi lễ với ngài, nếu không nhờ ngài, vào nạn rét năm ngoái, mẹ và con của ta nói không chừng đã chết đói rồi!"
"Đúng, ta cũng phải thi lễ với tiên sinh mới được!"
"Ha ha, tiên sinh nuôi hơn nửa huyện Kim Xuyên chúng ta luôn!"
Các cận vệ vây quanh Kim Phi, hết đùa giỡn lại thi lễ, ôn ào một lúc lâu mới bị Chung Ngũ đuổi đi.
Cuối cùng Kim Phi cũng tìm được cơ hội, hỏi: "Khánh Hầu đi đâu rồi, sao không thấy anh ta?"
Theo Thiết Chùy thấy, Tân vương chiếm được vị trí hiểm trở như vậy, người Đảng Hạng đáng lễ phải rất khó công phá mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác mỗi lần quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chỉ vừa tới là đất Tần bị phá ngay.
Việc này khiến anh ta khó hiểu. "Còn tại sao nữa, vì lợi ích thôi!"
Kim Phi thở dài nói: "Nền móng của Tần vương đều ở chỗ này, cả nhà già trẻ đều ở đây, người Đảng Hạng đánh tới, nếu Tần vương dẫn đầu ngăn cản, sau khi người Đảng Hạng phá quan, chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.
Nhiều năm như vậy đã trôi qua, người Đảng Hạng đã phá quan nhiều lần như vậy, ngươi xem cả nhà Tần vương không phải vẫn sống rất tốt đấy sao?
Người Đảng Hạng đánh tới, Tân vương có thể xin quân lương và trợ cấp từ triều đình, người Đảng Hạng đi, ông ta cũng có thể xin kinh phí để tái thiết sau chiến tranh, nếu như ngươi là Tân vương, ngươi liệu có cố hết sức không được gì mà liều mạng chống lại người Đảng Hạng không?
Nhưng Khánh đại nhân đánh thì không giống vậy, một khi đã để cho Khánh đại nhân vào quan, Tân vương chắc chắn phải chết, thế nên ông ta mới phải liều mạng chống lại!"
"Lời tiên sinh vừa nói, quả thật đúng vậy!"
Lão Ưng nghe xong không khỏi trợn mắt: "Hóa ra Tần vương vẫn luôn hợp tác với địch để phản quốc!"
"Nếu không vì thế, Đại Khang sao lại suy tàn tới mức như ngày hôm nay chứ?”
Kim Phi không khỏi than thở một câu.
Một cơn gió núi thổi qua, thổi tan mây mù bên dưới phi thuyền, lộ ra một con sông nhỏ.
Ở phía bắc con sông nhỏ, có vô số lều trại.
Quân Khánh Gia do Khánh Hâm Nghiêu dẫn tới từ Tây Xuyên đóng quân ở chỗ này.
Bây giờ Khánh Hoài chỉ huy đại quân ở đây thay cho Khánh Hâm Nghiêu.
Nhưng khi Kim Phi ngồi phi thuyền hạ cánh xuống doanh trại, lại không nhìn thấy Khánh Hoài, mà thấy Chung Ngũ, thủ lĩnh nhóm cận vệ của Khánh Hoài, đang đợi bên cạnh.
"Tiên sinh, ngài cuối cùng cũng đến rồi, các huynh đệ nhớ ngài muốn chết!"
Chung Ngũ tiến lên muốn võ vai Kim Phi, nhưng vừa đưa tay ra ngoài, đã bị những người bên cạnh kéo lại.
Chung Ngũ lúc này mới nhớ ra, bây giờ thân phận của Kim Phi đã khác xưa.
Đường liên lạc truyền tin ở Thanh Thủy Cốc đã bị chặn, nhưng Chung Ngũ từng nghe Khánh Hoài nói, trước khi Trần Cát chết, Kim Phi đã trở thành quốc sư Đại Khang, còn là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.
Lâu lắm anh ta không gặp Kim Phi, vừa rồi lỡ kích động, quên mất, mãi đến khi những người bên cạnh kéo, anh ta mới nhớ ra.
Nhưng bây giờ anh ta đã đưa tay ra, đánh tay không được, thu tay lại cũng không xong, chỉ có thể lúng túng để giữa không trung.
"Chung Ngũ, đã lâu không gặp!"
Kim Phi chủ động đụng tay với Chung Ngũ, hóa giải sự lúng túng của anh ta.
Sau đó y nhìn từng mặt mũi quen thuộc sau lưng Chung Ngũ, cười rồi chào hỏi: "Các huynh đệ, đã lâu không gặp! Lão Hắc, sao ngươi lại đen đi rồi? Lão An Tử, lông mày của ngươi sao chỉ còn lại một nửa vậy?..."
Những người này đều là cận vệ của Khánh Hoài, ban đầu ở Thanh Thủy Cốc, Khánh Hoài bị thương hôn mê, Kim Phi ra trận nghe theo lệnh tiếp quản quân Thiết Lâm, chính Chung Ngũ đã luôn dẫn đám cận vệ này bảo vệ y an toàn.
Đám cận vệ này lúc thấy Kim Phi thì khá lo lắng, nhưng nghe thấy Kim Phi kêu chính xác tên của bọn họ thì họ lập tức cảm thấy thân thiết hơn.
Bọn họ tiến tới vây quanh Kim Phi, nói một tràng: "Tiên sinh, tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng ngài thật lợi hại!" "Không phải tiêu cục Trấn Viễn lợi hại, là tiên sinh lợi hại!"
"Đúng thế, lúc trước ta đã nói tiên sinh không phải người bình thường rồi, sao nào, ta nói đúng chứ, tiền sinh trở về chưa được bao lâu, đã thành lập ra tiêu cục Trấn Viễn!"
"Không chỉ có mỗi tiêu cục Trấn Viễn, huynh đệ của ta còn gửi thư nói cho ta biết, tiên sinh còn mở rất nhiều xưởng dệt, nương tử và muội muội của ta đều làm việc ở xưởng dệt của tiên sinh đấy!"
"Không sai, tiên sinh còn mở một thương hội Kim Xuyên, huynh đệ của ta làm nhân viên ở thương hội, tiền công còn cao hơn cả ta!"
"Tiên sinh, ta phải thi lễ với ngài, nếu không nhờ ngài, vào nạn rét năm ngoái, mẹ và con của ta nói không chừng đã chết đói rồi!"
"Đúng, ta cũng phải thi lễ với tiên sinh mới được!"
"Ha ha, tiên sinh nuôi hơn nửa huyện Kim Xuyên chúng ta luôn!"
Các cận vệ vây quanh Kim Phi, hết đùa giỡn lại thi lễ, ôn ào một lúc lâu mới bị Chung Ngũ đuổi đi.
Cuối cùng Kim Phi cũng tìm được cơ hội, hỏi: "Khánh Hầu đi đâu rồi, sao không thấy anh ta?"