Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu giảm được tối đa loại phí này xuống, có thể đảm bảo được tối đa lợi nhuận cho thương nhân buôn muối, cũng có thể giảm được giá muối xuống, khiến cho dân chúng có thể được ăn muối, cũng sẽ nâng tên tuổi của xưởng muối làng Tây Hà lên đến thương hội Kim Xuyên, hình thành hiệu ứng thương hiệu.

Sau này khi y tái mở rộng ra các mặt hàng khác, việc buôn bán sẽ rất thuận lợi.

Bàn xong việc chính, mọi người bắt đầu hàn huyên mấy chuyện vặt vãnh khác.

Một bữa cơm hai tiếng sau mới kết thúc.

Không thể không nhắc đến, đầu bếp ở Khánh phủ quả thật không tồi tí nào, nguyên liệu nấu ăn cũng được chú trọng, Kim Phi ở trong doanh trại ăn không no nhiều ngày như vậy, hôm nay hoàn toàn không khách sáo, ăn đến mức cái bụng tròn xoe.

Trời đã tối, Cửu công chúa ngủ lại Khánh phủ, Khánh Hâm Nghiêu tự mình tiễn Kim Phi ra đến cửa.

"Khánh đại nhân xin dừng bước."

Ra tới cửa, Kim Phi xoay người hành lễ với Khánh Hâm Nghiêu: "Đại nhân quay về đi, ta trở về doanh trại đây!"

“Tiên sinh đợi đãi!" Khánh Hâm Nghiêu kéo tay áo Kim Phi

Kim Phi đang muốn hỏi là đợi cái gì, thì nhìn thấy một loạt các cô nương, từ trong Khánh phủ thành thật đi ra.

Những cô nương này vừa nhìn là biết đã được qua tuyển chọn rất nghiêm ngặt, người nào người nấy cũng dáng người cân đối, động tác nhẹ nhàng, dung mạo đều là cực phẩm.

Trong lúc nhất thời, cổng Khánh phủ tỏa ra một hương thơm nức mũi, Kim Phi hơi hoa mắt.

"Tiên sinh lần này có ơn lớn đối với ta, ta cảm kích vô cùng, những vũ nương này tới từ Lầu Hàm Hương, xem như là một chút tâm ý của ta, mong răng tiên sinh sẽ không ghét bỏ."

Khánh Hâm Nghiêu nháy mắt với Kim Phi: "Tiên sinh, ta cam đoan chưa từng chạm qua dù chỉ một chút, tất cả đều vẫn là gái còn trinh”.

"Khánh đại nhân, vừa nãy ta chỉ nói đùa thôi”.

Kim Phi dở khóc dở cười nói: "Hiện tại ta đang ở doanh trại, dẫn về một đám vũ nương còn ra thể thống gì?"

"Tiên sinh, ngài cũng không phải trong danh sách các tướng sĩ, bây giờ chiến sự đã xong, không cần phải chú ý nhiều như vậy."

Khánh Hâm Nghiêu chẳng hề kiêng kị nói. Kỷ luật quân đội Đại Khang lỏng lẻo, rất nhiều tướng lĩnh ăn chơi, cho dù đang ở đầu tiền tuyến cũng dẫn theo phụ nữ đến thị tẩm, các tướng sĩ sớm đã quen với việc này.

Huống hồ Kim Phi không có ngoại viện chính thức, quy củ trong quân doanh đúng là không làm gì được y.

Nhưng mà Kim Phi biết rõ đạo lý “Trên không nghiêm dưới khắc loạn".

Nếu như y dám đi đầu làm càn, đội nhân viên hộ tống chắc chắn sẽ loạn hết lên.

Hơn nữa đây cũng là lý do y không thích ăn cơm tập thể trong quân ngũ, nhưng lại kiên trì như cũ không nấu ăn riêng.

Y lắc đầu từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Khánh đại nhân, ta thật sự không cần."

“Tiên sinh, ta nói thật với ngài vậy, phu nhân nhà ta đang mang thai, ta không muốn chọc giận cô ấy, tránh động thai, tiên sinh nếu không chịu thu nhận các cô ấy thì ta chỉ có thể đuổi các cô ấy về Lầu Hàm Hương."

Khánh Hâm Nghiêu thấy Kim Phi vẫn từ chối, cười khổ nói: "Như vậy không được hay cho lắm... Ngài nhận ý tốt của ta nhé?"

Không phải nữ nhân Đại Khang nào cũng giống Quan Hạ Nhi, ngày nào cũng mong đàn ông nhà mình nạp thêm thiếp.

Có rất nhiều cô nương thân phận cao quý xem trọng danh phận của mình.

Thê tử của Khánh Hâm Nghiêu tuy rắng không phải công chúa, nhưng cũng là đích nữ của một vị quốc công.

Mẫu thân của cô ấy lại là biểu muội của hoàng đế đương triều, có thể nói là thân phận hiển hách.

Tất nhiên, Khánh Hâm Nghiêu không muốn dính vào những vũ nương này.

Bình thường trong nhà nuôi mấy kiểu vũ nương như này cũng là lẽ thường tình ở Đại Khang, nếu cô ấy làm loạn lên thì sẽ bị người ngoài nói ra nói vào.

Chỉ có thể mắt nhằm mắt mở mà cho qua.

Nhưng bây giờ cô ấy lại đang mang thai, chắc chắn sẽ bị chọc giận, Khánh Hâm Nghiêu cũng không rảnh rỗi mà chọc vào cô ấy.

Lầu Hàm Hương đã đưa vũ nương đến, nếu giờ trả lại, sẽ bị người đời cười nhạo.

Đang lúc do dự, các vũ nương đứng chụm lại một nhóm, đột nhiên cùng nhau quỳ về phía Kim Phi: "Nhóm nô tỳ không muốn quay lại Lầu Hàm Hương, xin tiên sinh thu nhận bọn tai"

Nếu bây giờ các cô ấy quay về, chẳng khác gì bị khách hàng trả về.

Không những bị Lầu Hàm Hương trách phạt, còn có thể bị ép đi tiếp khách.

So với một cuộc sống bi thảm như vậy, các cô ấy tình nguyện đi theo Kim Phi.

Một tiểu tướng quân tuấn tú như này, hầu hạ y chắc chắn sẽ hơn hẳn mấy lão già ở Lầu Hàm Hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK