Nếu đi đường thuận lợi thì còn có thể đi nhanh hơn một chút.
Mà hôm nay là ngày thuận buồm xuôi gió, Lão Ưng lái phi thuyền đi rất nhanh.
Kim Phi ghé vào trên lan can của phi thuyền, y cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới.
Bắc Thiên Tâm vẫn hơi sợ, may mà gần đây cô ấy đã ngồi phi thuyền với Kim Phi nhiều lần rồi nên không sợ độ cao nghiêm trọng như trước kia, đã có thể thử bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Lúc phi thuyền lên tới độ cao ba, bốn trăm mét, bên trái đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, nó làm cho khí cầu và giỏ đựng rung chuyển dữ dội.
Bắc Thiên Tâm sợ đến mức hét lên một tiếng, nhắm mắt lại ôm chặt lấy thắt lưng của Kim Phi.
Bởi vì cô ấy đang rất sợ hãi nên dùng sức quá mạnh, làm cho Kim Phi không thể thở được, kính viễn vọng trong tay y cũng rơi xuống.
May mà cơn gió này chỉ thổi một lúc, cuối cùng Bắc Thiên Tâm cũng bình tĩnh lại.
“Bắc Thiên Tâm...nàng có thể... buông ta ra được rồi đấy...” Kim Phi khó khăn nói.
Lúc này Bắc Thiên Tâm mới phát hiện ra mình đang ôm Kim Phi, cô ấy vội vàng buông tay ra.
Nhưng cô ấy không dám nhìn xuống dưới nữa, mà chỉ ngồi trên ghế, dựa lưng vào lan can, tay phải còn ôm bắp đùi của Kim Phi.
“Tiên sinh, có cần xuống dưới tìm kính viễn vọng không?” Lão Ưng hỏi.
“Không cần đâu, cứ đi tiếp đi.” Kim Phi xua tay nói.
Ở bên dưới, đồi núi trập trùng, ai mà biết cái kính viễn vọng đó bị rơi ở đâu chứ?
Mặt khác rơi xuống từ độ cao này, cho dù có thể tìm thấy đồ nhưng chắc chắn cũng bị vỡ nát rồi.
Mặc dù thấu kính của cái kính viễn vọng này phải dùng tay mài thành, nhưng y không cần phải tự mình mài nó, chỉ cần bảo Lão Điền - người phụ trách xưởng thủy tỉnh tìm vài người có chuyên môn đến nghiên cứu cái này là được.
Mọi việc đều có hai mặt, việc ngành công nghiệp và ngành giải trí của Đại Khang còn lạc hậu đã gây ra rất nhiều sự bất tiện, nhưng nó cũng khiến cho mọi người tập trung làm việc hơn.
Có rất nhiều người chỉ làm một việc trong suốt cuộc đời của mình.
Ví dụ như thợ rèn dùng cả đời của mình để rèn sắt, thợ mộc dùng cả đời của mình để đếo gỗ, thợ may dùng cả đời của mình để may quần áo.
Cho dù là việc gì thì luyện tập càng nhiều thì tay nghề sẽ càng trở nên tốt hơn.
Mài thấu kính cũng như thế. Lão Điền tìm người để làm việc này, dần dần ngày càng có nhiều kinh nghiệm, thấu kính được mài ra càng ngày càng có chất lượng cao hơn, tốc độ mài cũng nhanh hơn.
Có thấu kính, việc chế tạo kính viễn vọng cũng có thể bắt đầu được rồi.
Hiện giờ, mỗi quân quan có cấp bậc từ tiểu đoàn trưởng trở lên trong tiêu cục Trấn Viễn đều có một cái kính viễn vọng, nhiều đại đội trưởng có biểu hiện xuất sắc cũng được trang bị.
“Vậy tiên sinh dùng của ta đi.”
Lão Ưng lấy một cái hộp gỗ từ trong tay áo ra, bên trong chính là kính viễn vọng của anh ta.
Kim Phi nhận lấy kính viễn vọng, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía con đường Kim Ngưu quanh co uốn lượn.
Mùa đông năm ngoái, vì muốn cung cấp việc làm cho dân chúng, Kim Phi với Cửu công chúa đã xây dựng các công trình thủy lợi, xây cầu, làm đường ở khắp Xuyên Thục.
Dự án trên đường Kim Ngưu là hạng mục đầu tiên, ngoài ra nó còn xuyên qua Tây Xuyên, Quảng Nguyên và nối liền với đất Tân, nên Kim Phi với Cửu công chúa cực kỳ quan tâm, số người tham gia đầu tư vào nó cũng rất đông.
Trải qua gần một năm cố gắng, đường Kim Ngưu mới hoàn toàn biến thành dáng vẻ giống như bây giờ.
Không chỉ mở rộng diện tích mặt đường, mà còn phá bỏ tất cả các bậc thang bằng đá đi, sửa thành những sườn dốc mà xe ngựa có thể đi qua được.
Lúc làm con đường này xong, những tên thổ phỉ ven đường cũng bị tiêu cục Trấn Viễn dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra, Kim Phi với Cửu công chúa cũng áp dụng chính sách khuyến khích mọi người giao dịch buôn bán, rất nhiều người bán hàng rong lại tiếp tục hoạt động mạnh mẽ.
Nhìn từ trên phi thuyền xuống, những người bán hàng trên đường Kim Ngưu nối tiếp nhau liên tục.
Có người vội vàng đánh xe ngựa, cũng có người tự mình cõng hàng hóa ở trên lưng.
Kim Phi còn nhìn thấy ở ven đường có hai quán trọ Kim Xuyên, mọi người ra vào tấp nập, việc buôn bán có vẻ rất tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Kim Phi tràn đầy cảm giác thành công.
Không uổng công y đã cố gắng lâu như thế, cuối cùng tất cả đều đã phát triển giống như trong tưởng tượng của y.
Dựa theo tình hình này, nếu tiếp tục phát triển thì Đại Khang rất nhanh sẽ có thể giải quyết được vấn đề cơ bản nhất là lương thực và quần áo.
“Chỉ mong thiên hạ thái bình, đừng ai gây ra bất cứ rắc rối nào nữa”
Mà hôm nay là ngày thuận buồm xuôi gió, Lão Ưng lái phi thuyền đi rất nhanh.
Kim Phi ghé vào trên lan can của phi thuyền, y cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới.
Bắc Thiên Tâm vẫn hơi sợ, may mà gần đây cô ấy đã ngồi phi thuyền với Kim Phi nhiều lần rồi nên không sợ độ cao nghiêm trọng như trước kia, đã có thể thử bám vào lan can nhìn xuống dưới.
Lúc phi thuyền lên tới độ cao ba, bốn trăm mét, bên trái đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, nó làm cho khí cầu và giỏ đựng rung chuyển dữ dội.
Bắc Thiên Tâm sợ đến mức hét lên một tiếng, nhắm mắt lại ôm chặt lấy thắt lưng của Kim Phi.
Bởi vì cô ấy đang rất sợ hãi nên dùng sức quá mạnh, làm cho Kim Phi không thể thở được, kính viễn vọng trong tay y cũng rơi xuống.
May mà cơn gió này chỉ thổi một lúc, cuối cùng Bắc Thiên Tâm cũng bình tĩnh lại.
“Bắc Thiên Tâm...nàng có thể... buông ta ra được rồi đấy...” Kim Phi khó khăn nói.
Lúc này Bắc Thiên Tâm mới phát hiện ra mình đang ôm Kim Phi, cô ấy vội vàng buông tay ra.
Nhưng cô ấy không dám nhìn xuống dưới nữa, mà chỉ ngồi trên ghế, dựa lưng vào lan can, tay phải còn ôm bắp đùi của Kim Phi.
“Tiên sinh, có cần xuống dưới tìm kính viễn vọng không?” Lão Ưng hỏi.
“Không cần đâu, cứ đi tiếp đi.” Kim Phi xua tay nói.
Ở bên dưới, đồi núi trập trùng, ai mà biết cái kính viễn vọng đó bị rơi ở đâu chứ?
Mặt khác rơi xuống từ độ cao này, cho dù có thể tìm thấy đồ nhưng chắc chắn cũng bị vỡ nát rồi.
Mặc dù thấu kính của cái kính viễn vọng này phải dùng tay mài thành, nhưng y không cần phải tự mình mài nó, chỉ cần bảo Lão Điền - người phụ trách xưởng thủy tỉnh tìm vài người có chuyên môn đến nghiên cứu cái này là được.
Mọi việc đều có hai mặt, việc ngành công nghiệp và ngành giải trí của Đại Khang còn lạc hậu đã gây ra rất nhiều sự bất tiện, nhưng nó cũng khiến cho mọi người tập trung làm việc hơn.
Có rất nhiều người chỉ làm một việc trong suốt cuộc đời của mình.
Ví dụ như thợ rèn dùng cả đời của mình để rèn sắt, thợ mộc dùng cả đời của mình để đếo gỗ, thợ may dùng cả đời của mình để may quần áo.
Cho dù là việc gì thì luyện tập càng nhiều thì tay nghề sẽ càng trở nên tốt hơn.
Mài thấu kính cũng như thế. Lão Điền tìm người để làm việc này, dần dần ngày càng có nhiều kinh nghiệm, thấu kính được mài ra càng ngày càng có chất lượng cao hơn, tốc độ mài cũng nhanh hơn.
Có thấu kính, việc chế tạo kính viễn vọng cũng có thể bắt đầu được rồi.
Hiện giờ, mỗi quân quan có cấp bậc từ tiểu đoàn trưởng trở lên trong tiêu cục Trấn Viễn đều có một cái kính viễn vọng, nhiều đại đội trưởng có biểu hiện xuất sắc cũng được trang bị.
“Vậy tiên sinh dùng của ta đi.”
Lão Ưng lấy một cái hộp gỗ từ trong tay áo ra, bên trong chính là kính viễn vọng của anh ta.
Kim Phi nhận lấy kính viễn vọng, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía con đường Kim Ngưu quanh co uốn lượn.
Mùa đông năm ngoái, vì muốn cung cấp việc làm cho dân chúng, Kim Phi với Cửu công chúa đã xây dựng các công trình thủy lợi, xây cầu, làm đường ở khắp Xuyên Thục.
Dự án trên đường Kim Ngưu là hạng mục đầu tiên, ngoài ra nó còn xuyên qua Tây Xuyên, Quảng Nguyên và nối liền với đất Tân, nên Kim Phi với Cửu công chúa cực kỳ quan tâm, số người tham gia đầu tư vào nó cũng rất đông.
Trải qua gần một năm cố gắng, đường Kim Ngưu mới hoàn toàn biến thành dáng vẻ giống như bây giờ.
Không chỉ mở rộng diện tích mặt đường, mà còn phá bỏ tất cả các bậc thang bằng đá đi, sửa thành những sườn dốc mà xe ngựa có thể đi qua được.
Lúc làm con đường này xong, những tên thổ phỉ ven đường cũng bị tiêu cục Trấn Viễn dọn dẹp sạch sẽ, ngoài ra, Kim Phi với Cửu công chúa cũng áp dụng chính sách khuyến khích mọi người giao dịch buôn bán, rất nhiều người bán hàng rong lại tiếp tục hoạt động mạnh mẽ.
Nhìn từ trên phi thuyền xuống, những người bán hàng trên đường Kim Ngưu nối tiếp nhau liên tục.
Có người vội vàng đánh xe ngựa, cũng có người tự mình cõng hàng hóa ở trên lưng.
Kim Phi còn nhìn thấy ở ven đường có hai quán trọ Kim Xuyên, mọi người ra vào tấp nập, việc buôn bán có vẻ rất tốt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Kim Phi tràn đầy cảm giác thành công.
Không uổng công y đã cố gắng lâu như thế, cuối cùng tất cả đều đã phát triển giống như trong tưởng tượng của y.
Dựa theo tình hình này, nếu tiếp tục phát triển thì Đại Khang rất nhanh sẽ có thể giải quyết được vấn đề cơ bản nhất là lương thực và quần áo.
“Chỉ mong thiên hạ thái bình, đừng ai gây ra bất cứ rắc rối nào nữa”