Đại Lưu dẫn ngựa chiến tới, Kim Phi đang định đưa Tả Chi Uyên ra khỏi thành, thì Trần Cát đã dẫn theo Ngân Tước và Liêu Ấn đến.
Tả Chi Uyên vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi muốn cưỡi ngựa đi đâu vậy?"
Trần Cát tò mò hỏi, ra hiệu cho Tả Chi Uyên đứng lên.
Chung Cổ Lâu và cung điện cũng cách nhau không xa lắm, theo tính cách của Kim Phi, y sẽ không cưỡi ngựa đi qua quãng đường này.
"Chúng thần không đi đâu, chỉ đi dạo chút thôi!"
Kim Phi thuận miệng nói lấy lệ vì sợ Trần Cát đi theo.
"Đi dạo bình thường mà ngươi lại cưỡi ngựa sao?”
Trần Cát hừ một tiếng, nhìn qua Tả Chỉ Uyên: "Ngươi nói cho ta biết!"
Tả Chi Uyên không dám nói dối trước mặt Trần Cát, nên kể hết chuyện vừa rồi.
"Quốc sư, ngươi săn đầu người còn dám săn trên đầu trầm?"
Trần Cát nghe được nội dung cá cược của Kim Phi và Tả Chi Uyên, quay đầu liếc mắt nhìn Kim Phi một cái.
"Bệ hạ thứ tội!"
Tả Chi Uyên sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất.
Kim Phi không hề sợ Trần Cát, còn hợp tình hợp lý mà nói với Trần Cát: "Bệ hạ nói như vậy là không đúng, cả Đại Khang là của bệ hạ, mà những thứ thần làm ra cuối cùng là cho dân
chúng sử dụng, vậy không phải cũng là của bệ hạ sao?”
“Thôi vậy, dù sao Vũ Dương cũng định bỏ cái tên cố chấp này, cho hắn đi theo ngươi làm thợ thủ công cũng đúng lúc."
Trần Cát liếc nhìn Tả Chi Uyên, vẫy tay bảo hắn đứng lên.
Tả Chi Uyên nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh mắt lại khác hẳn.
Trước đó, hắn không biết kế hoạch của Cửu công chúa còn cảm thấy Kim Phi đang săn đón mình.
Nhưng nghe Trần Cát nói vậy, thì suy nghĩ của hắn lập tức thay đổi.
"Khó trách Quốc sư lại đánh cược với ta, hóa ra y đã biết Cửu công chúa muốn cách chức ta, y làm như vậy chỉ là cho ta chút mặt mũi thôi!"
Tả Chi Uyên suy đoán ở trong lòng.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng tràn đầy cảm kích.
Lúc này, theo cái nhìn của hắn, Kim Phi cá cược với hắn đều là vì mặt mũi của hắn thôi.
Suy cho cùng, từ chức và bị cách chức là có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Bị cách chức là thất bại thảm hại, sẽ bị người coi thường.
Nhưng nếu mình từ quan, đặc biệt là từ chức ở chức vị Thượng thư bộ Công tạm thời, khi hắn nói ra thì ai mà không tán thưởng, ai dám không khen ngợi sự liêm chính đức độ của hắn?
Nghĩ đến đây, Tả Chi Uyên trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: "Cảm tạ Quốc sư đã nghĩ cho ta, ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này!"
"Tả đại nhân quá lời rồi, ta cảm thấy Tả đại nhân là một tài liệu tốt để nghiên cứu, vướng vào chuyện trần tục ở bộ Công thì thật là lãng phí năng lực của ngươi!"
Kim Phi nhanh chóng xua tay.
Nhưng y càng như vậy, Tả Chỉ Uyên càng cảm thấy Kim Phi khiêm tốn, càng cảm thấy Kim Phi đang để ý tới mặt mũi của mình.
Trong lòng lại càng cảm kích Kim Phi sâu sắc hơn. Trần Cát đứng một bên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ông ta làm Hoàng đế nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích, Tả Chi Uyên vừa nhắc đến vụ cá cược, thì ông ta đã biết là Tả Chi Uyên không còn muốn làm quan nữa.
Cho nên mới cố ý nói tới Cửu công chúa, coi như là hoàn toàn đẩy Tả Chi Uyên về bên Kim Phi.
Bây giờ xem ra kế hoạch của ông ta đã thành công.
Ông ta liếc nhìn Kim Phi và Tả Chi Uyên, sau đó quay người nói: “Đại Lưu, chuẩn bị thêm mấy con ngựa, trãm cũng muốn đi xem cái túi vải có thể bay một hai trăm trượng!”
Chuyện đến nước này Kim Phi cũng không ngăn cản Trần Cát được nữa, đành phải cho Đại Lưu gọi thêm nhân viên hộ tống để bảo vệ trên đường đi.
Cả nhóm người rời khỏi thành từ cửa phía bắc, rồi đi về phía tây dọc theo sông Hoàng Hà hơn mười dặm, dừng lại ở một đầm lầy lau sậy.
Khu vực xung quanh đầm lầy lau sậy này từng bị ngập lụt, xung quanh thưa thớt người, và đây cũng là một trong những nơi huấn luyện tạm thời của bọn Lão Ưng.
Sau khi đến nơi, Lão Ưng đo tốc độ và hướng gió, rồi đưa một số nhân viên hộ tống bay lên bằng khinh khí cầu.
Đám người Kim Phi, Trần Cát và Tả Chi Uyên thì lên một cái khinh khí cầu khác.
Khi khinh khí cầu bay lên độ cao hơn ngàn mét, thì có một nhân viên hộ tống đeo dù trên lưng nhảy xuống.
Cho dù Trần Cát đã biết Kim Phi đang đánh cược với Tả Chi Uyên, nhưng ông ta vẫn chảy mồ hôi cảm thấy lo lắng cho nhân viên hộ tống kia.
Tả Chi Uyên vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Các ngươi muốn cưỡi ngựa đi đâu vậy?"
Trần Cát tò mò hỏi, ra hiệu cho Tả Chi Uyên đứng lên.
Chung Cổ Lâu và cung điện cũng cách nhau không xa lắm, theo tính cách của Kim Phi, y sẽ không cưỡi ngựa đi qua quãng đường này.
"Chúng thần không đi đâu, chỉ đi dạo chút thôi!"
Kim Phi thuận miệng nói lấy lệ vì sợ Trần Cát đi theo.
"Đi dạo bình thường mà ngươi lại cưỡi ngựa sao?”
Trần Cát hừ một tiếng, nhìn qua Tả Chỉ Uyên: "Ngươi nói cho ta biết!"
Tả Chi Uyên không dám nói dối trước mặt Trần Cát, nên kể hết chuyện vừa rồi.
"Quốc sư, ngươi săn đầu người còn dám săn trên đầu trầm?"
Trần Cát nghe được nội dung cá cược của Kim Phi và Tả Chi Uyên, quay đầu liếc mắt nhìn Kim Phi một cái.
"Bệ hạ thứ tội!"
Tả Chi Uyên sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất.
Kim Phi không hề sợ Trần Cát, còn hợp tình hợp lý mà nói với Trần Cát: "Bệ hạ nói như vậy là không đúng, cả Đại Khang là của bệ hạ, mà những thứ thần làm ra cuối cùng là cho dân
chúng sử dụng, vậy không phải cũng là của bệ hạ sao?”
“Thôi vậy, dù sao Vũ Dương cũng định bỏ cái tên cố chấp này, cho hắn đi theo ngươi làm thợ thủ công cũng đúng lúc."
Trần Cát liếc nhìn Tả Chi Uyên, vẫy tay bảo hắn đứng lên.
Tả Chi Uyên nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Phi, ánh mắt lại khác hẳn.
Trước đó, hắn không biết kế hoạch của Cửu công chúa còn cảm thấy Kim Phi đang săn đón mình.
Nhưng nghe Trần Cát nói vậy, thì suy nghĩ của hắn lập tức thay đổi.
"Khó trách Quốc sư lại đánh cược với ta, hóa ra y đã biết Cửu công chúa muốn cách chức ta, y làm như vậy chỉ là cho ta chút mặt mũi thôi!"
Tả Chi Uyên suy đoán ở trong lòng.
Ánh mắt nhìn Kim Phi cũng tràn đầy cảm kích.
Lúc này, theo cái nhìn của hắn, Kim Phi cá cược với hắn đều là vì mặt mũi của hắn thôi.
Suy cho cùng, từ chức và bị cách chức là có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Bị cách chức là thất bại thảm hại, sẽ bị người coi thường.
Nhưng nếu mình từ quan, đặc biệt là từ chức ở chức vị Thượng thư bộ Công tạm thời, khi hắn nói ra thì ai mà không tán thưởng, ai dám không khen ngợi sự liêm chính đức độ của hắn?
Nghĩ đến đây, Tả Chi Uyên trịnh trọng hành lễ với Kim Phi: "Cảm tạ Quốc sư đã nghĩ cho ta, ta sẽ ghi nhớ tấm lòng này!"
"Tả đại nhân quá lời rồi, ta cảm thấy Tả đại nhân là một tài liệu tốt để nghiên cứu, vướng vào chuyện trần tục ở bộ Công thì thật là lãng phí năng lực của ngươi!"
Kim Phi nhanh chóng xua tay.
Nhưng y càng như vậy, Tả Chỉ Uyên càng cảm thấy Kim Phi khiêm tốn, càng cảm thấy Kim Phi đang để ý tới mặt mũi của mình.
Trong lòng lại càng cảm kích Kim Phi sâu sắc hơn. Trần Cát đứng một bên, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ông ta làm Hoàng đế nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích, Tả Chi Uyên vừa nhắc đến vụ cá cược, thì ông ta đã biết là Tả Chi Uyên không còn muốn làm quan nữa.
Cho nên mới cố ý nói tới Cửu công chúa, coi như là hoàn toàn đẩy Tả Chi Uyên về bên Kim Phi.
Bây giờ xem ra kế hoạch của ông ta đã thành công.
Ông ta liếc nhìn Kim Phi và Tả Chi Uyên, sau đó quay người nói: “Đại Lưu, chuẩn bị thêm mấy con ngựa, trãm cũng muốn đi xem cái túi vải có thể bay một hai trăm trượng!”
Chuyện đến nước này Kim Phi cũng không ngăn cản Trần Cát được nữa, đành phải cho Đại Lưu gọi thêm nhân viên hộ tống để bảo vệ trên đường đi.
Cả nhóm người rời khỏi thành từ cửa phía bắc, rồi đi về phía tây dọc theo sông Hoàng Hà hơn mười dặm, dừng lại ở một đầm lầy lau sậy.
Khu vực xung quanh đầm lầy lau sậy này từng bị ngập lụt, xung quanh thưa thớt người, và đây cũng là một trong những nơi huấn luyện tạm thời của bọn Lão Ưng.
Sau khi đến nơi, Lão Ưng đo tốc độ và hướng gió, rồi đưa một số nhân viên hộ tống bay lên bằng khinh khí cầu.
Đám người Kim Phi, Trần Cát và Tả Chi Uyên thì lên một cái khinh khí cầu khác.
Khi khinh khí cầu bay lên độ cao hơn ngàn mét, thì có một nhân viên hộ tống đeo dù trên lưng nhảy xuống.
Cho dù Trần Cát đã biết Kim Phi đang đánh cược với Tả Chi Uyên, nhưng ông ta vẫn chảy mồ hôi cảm thấy lo lắng cho nhân viên hộ tống kia.