Tuy chỉ nhìn thấy Kim Phi biểu diễn một lần nhưng tất cả động tác lắp đạn, mở chốt bảo hiểm, bóp còi của A Quyên làm liên một mạch lưu loát, trông có vẻ còn thuần thục hơn cả Kim Phi.
Sau đó cô ấy học theo dáng vẻ lúc nãy của Kim Phi đặt báng súng ở trên vai phải, nhắm mắt trái, hơi thở cũng trở nên chậm rãi.
Mấy giây sau, A Quyên bóp cò.
Bùm!
Theo tiếng súng vang lên, cục đá hơn mười mấy mét lăn xuống.
“Tốt!” Hẩu Tử và Khánh Mộ Lam đều khen A Quyền. Kim Phi cũng giơ ngón tay cái theo.
Đây là lần đầu tiên A Quyên sử dụng súng trường nhưng lại có thể nhắm trúng mục tiêu quả thật không dễ dàng gì.
Tuy nhiên cô ấy cũng bị sức giật khiến cho cơ thể loạng choạng một chút, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhắm vào mục tiên, không giống Kim Phi sau khi bắn cũng không biết có bắn trúng không.
“Cảm giác như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“ồ... Ta cũng không biết nói sao.” A Quyên gãi đầu, nhỏ tiếng hỏi: “Tiên sinh, ta có thể thử thêm lần nữa không?”
“Được!” Kim Phi lại từ trong túi lấy một năm đạn: “Lần này người tìm một mục tiêu xa chút!”
Nói xong y nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào viên đá đỏ bản thân vừa bắn trúng, nói: “Vậy là nó đi, cô cũng bắn vào vết trắng đó đi!”
A Quyên dè dặt hỏi: “Cái này không phù hợp đâu?”
Vừa nãy Kim Phi đã bắn lệch rồi, nếu như cô ấy bắn trúng rồi thì không phải lộ ra Kim Phi băn không chuẩn sao?
“Chuyện này có gì không phù hợp chứ, ta là người làm súng, cô là người băn, cô băn tốt hơn ta là điều rất bình thường.”
Kim Phi cười cổ vũ nói: “Bắn đi, bắn xong mấy phát đạn này nếu như cô có thể bắn trúng vết thì sau này cây súng này sẽ cho cô dùng!”
“Thật sao?” Mắt của A Quyên thoáng chốc sáng lên.
Vừa này cô ấy còn đang nghĩ có cần nhường chút không, hai phát đầu cố ý băn lệch chút để chừa lại mặt mũi cho Kim Phi, bây giờ suy nghĩ này đã bị cô ấy vứt đi rồi.
Cô ấy quả thật quá thích cây súng này, hơn nữa đi theo bên cạnh Tả Phi Phi, cơ hội tiếp xúc của cô ấy và Kim Phi cũng nhiều hơn, biết được Kim Phi không phải loại người tiểu nhân nói lời không giữ lấy lời, càng không bởi vì chuyện này mà sẽ làm khó cô ấy.
Vì vậy A Quyên quyết định làm hết sức mình!
Kim Phi nhìn thấy A Quyên vô cùng nghiêm túc cầm súng lên, khoé miệng không khỏi cong lên.
Tuy y không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng sự yêu thích của A Quyên đối với cây súng ai cũng có thể nhìn ra, vì vậy Kim Phi mới hứa như vậy nhằm kích thích A Quyên.
Kiếp trước Kim Phi đã từng thực tập ở nhà máy chế tạo vũ khí nên vô cùng hiểu đa số các tay súng giỏi đều là dùng đạn luyện ra.
Nhưng bây giờ y không có dây chuyền sản xuất đạn, vì vậy đạn đều là cho y dùng mô hình đổ từng miếng bê tông để ghép lại, hiệu suất vô cùng chậm.
Y không có nhiều thời gian như vậy cũng không có nhiều đạn như thế để bồi dưỡng ra một tay súng thần.
Vì vậy dự định lúc ban đầu của Kim Phi là để khẩu súng lại, bản thân đích thân ra trận bắn chim ưng.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của A Quyên khiến cho y thay đổi suy nghĩ.
Nếu như A Quyên có thể cách mấy trăm mét bắn trúng viên đá vết trắng đó thì súng trường giao cho cô ấy tuyệt đối tốt hơn nhiều khi để ở bên cạnh mình!
A Quyên lấy một viên đạn từ trong tay Kim Phi đang chuẩn bị nhét vào trong súng trường, đột nhiên nghe thấy ở nơi xa truyền đến những tiếng bước chân hoảng loạn.
A Quyên nhanh chóng bỏ súng trường xuống, đám người Kim Phi cũng quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy Trương Lương dẫn theo một đám nhân viên hộ tống gấp gáp chạy đến.
Vừa nãy nghe thấy ở trên lưng núi truyền đến tiếng súng vang khiến cho Trương Lương sợ hãi.
Anh ta còn cho rằng Kim Phi không chịu rời đi nên xảy ra xung đột với mấy người Hàn Phong rồi chứ.
Bây giờ nhìn thấy Kim Phi không hề bị thương đứng ở bên đó, Trương Lương như bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Lương cũng có chút không hiểu.
Sau đó cô ấy học theo dáng vẻ lúc nãy của Kim Phi đặt báng súng ở trên vai phải, nhắm mắt trái, hơi thở cũng trở nên chậm rãi.
Mấy giây sau, A Quyên bóp cò.
Bùm!
Theo tiếng súng vang lên, cục đá hơn mười mấy mét lăn xuống.
“Tốt!” Hẩu Tử và Khánh Mộ Lam đều khen A Quyền. Kim Phi cũng giơ ngón tay cái theo.
Đây là lần đầu tiên A Quyên sử dụng súng trường nhưng lại có thể nhắm trúng mục tiêu quả thật không dễ dàng gì.
Tuy nhiên cô ấy cũng bị sức giật khiến cho cơ thể loạng choạng một chút, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhắm vào mục tiên, không giống Kim Phi sau khi bắn cũng không biết có bắn trúng không.
“Cảm giác như thế nào?” Kim Phi hỏi.
“ồ... Ta cũng không biết nói sao.” A Quyên gãi đầu, nhỏ tiếng hỏi: “Tiên sinh, ta có thể thử thêm lần nữa không?”
“Được!” Kim Phi lại từ trong túi lấy một năm đạn: “Lần này người tìm một mục tiêu xa chút!”
Nói xong y nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào viên đá đỏ bản thân vừa bắn trúng, nói: “Vậy là nó đi, cô cũng bắn vào vết trắng đó đi!”
A Quyên dè dặt hỏi: “Cái này không phù hợp đâu?”
Vừa nãy Kim Phi đã bắn lệch rồi, nếu như cô ấy bắn trúng rồi thì không phải lộ ra Kim Phi băn không chuẩn sao?
“Chuyện này có gì không phù hợp chứ, ta là người làm súng, cô là người băn, cô băn tốt hơn ta là điều rất bình thường.”
Kim Phi cười cổ vũ nói: “Bắn đi, bắn xong mấy phát đạn này nếu như cô có thể bắn trúng vết thì sau này cây súng này sẽ cho cô dùng!”
“Thật sao?” Mắt của A Quyên thoáng chốc sáng lên.
Vừa này cô ấy còn đang nghĩ có cần nhường chút không, hai phát đầu cố ý băn lệch chút để chừa lại mặt mũi cho Kim Phi, bây giờ suy nghĩ này đã bị cô ấy vứt đi rồi.
Cô ấy quả thật quá thích cây súng này, hơn nữa đi theo bên cạnh Tả Phi Phi, cơ hội tiếp xúc của cô ấy và Kim Phi cũng nhiều hơn, biết được Kim Phi không phải loại người tiểu nhân nói lời không giữ lấy lời, càng không bởi vì chuyện này mà sẽ làm khó cô ấy.
Vì vậy A Quyên quyết định làm hết sức mình!
Kim Phi nhìn thấy A Quyên vô cùng nghiêm túc cầm súng lên, khoé miệng không khỏi cong lên.
Tuy y không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng sự yêu thích của A Quyên đối với cây súng ai cũng có thể nhìn ra, vì vậy Kim Phi mới hứa như vậy nhằm kích thích A Quyên.
Kiếp trước Kim Phi đã từng thực tập ở nhà máy chế tạo vũ khí nên vô cùng hiểu đa số các tay súng giỏi đều là dùng đạn luyện ra.
Nhưng bây giờ y không có dây chuyền sản xuất đạn, vì vậy đạn đều là cho y dùng mô hình đổ từng miếng bê tông để ghép lại, hiệu suất vô cùng chậm.
Y không có nhiều thời gian như vậy cũng không có nhiều đạn như thế để bồi dưỡng ra một tay súng thần.
Vì vậy dự định lúc ban đầu của Kim Phi là để khẩu súng lại, bản thân đích thân ra trận bắn chim ưng.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của A Quyên khiến cho y thay đổi suy nghĩ.
Nếu như A Quyên có thể cách mấy trăm mét bắn trúng viên đá vết trắng đó thì súng trường giao cho cô ấy tuyệt đối tốt hơn nhiều khi để ở bên cạnh mình!
A Quyên lấy một viên đạn từ trong tay Kim Phi đang chuẩn bị nhét vào trong súng trường, đột nhiên nghe thấy ở nơi xa truyền đến những tiếng bước chân hoảng loạn.
A Quyên nhanh chóng bỏ súng trường xuống, đám người Kim Phi cũng quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy Trương Lương dẫn theo một đám nhân viên hộ tống gấp gáp chạy đến.
Vừa nãy nghe thấy ở trên lưng núi truyền đến tiếng súng vang khiến cho Trương Lương sợ hãi.
Anh ta còn cho rằng Kim Phi không chịu rời đi nên xảy ra xung đột với mấy người Hàn Phong rồi chứ.
Bây giờ nhìn thấy Kim Phi không hề bị thương đứng ở bên đó, Trương Lương như bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Lương cũng có chút không hiểu.