Dần dần, đám người Tiểu Ngọc cùng với Đường Đông Đông, Đường Tiểu Bắc cũng bắt đầu có thói quen này.
Cho nên khi Đường Đông Đông nghe thấy chuyện liên quan đến pháp luật, suy nghĩ đầu tiên chính là hỏi Tiểu Ngọc đã đi hỏi bên pháp vụ chưa.
“Kiểm tra rồi ạ, trong luật lệ Đại Khang đúng là có văn bản quy định rõ ràng, nhân viên hộ tống không được phép mang những binh khí dài hơn một thước vào thành.”
Tiểu Ngọc nói: “Chỉ là trước kia chúng ta có quan hệ tốt với quận trưởng cũ và Tiêu đô úy, bọn họ luôn mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Tình hình ở các quận thành khác cũng không khác gì, mọi người không muốn lảm chuyện đắc tội với tiên sinh cho nên mới không ai thèm quản”
“Wì sao dao phay và lưỡi liềm cũng không được phép mang vào thành?” Đường Đông Đông lại hỏi.
Luật lệ không cho phép mang binh khí vào thành, cô ấy hoàn toàn hiểu được, dù sao thì chúng cũng uy hiếp đến an nguy của quận thành.
Thế nhưng dao phay và lưỡi liềm là các vật dụng hàng ngày, không cho mang vào thành thì cũng hơi nhảm nhí.
Nếu thật sự là như vậy thì bách tính trong thành dùng cái gì để nấu cơm làm đồ ăn?
Dùng răng mà cần sao?
“Bộ pháp vụ đã điều tra rồi, thật sự có cách nói này. Chỉ có điều nó không phải là quy định rõ ràng bằng văn bản, mà do hai trăm năm trước, đã xảy ra tình huống bách tính dùng dao. phay để đồng loạt chém giết nha dịch, cho nên ngay lúc đó hoàng thượng đã quyết định trong buổi lên triều, sau này muốn mua những đồ sắc bén như dao phay hay lưỡi liềm đều phải lập hồ sơ, không được tùy ý mua linh tinh”
Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Trước kia đúng là kinh thành thật sự đã thực thi việc quản lý mua bán các dụng cụ cắt gọt, chỉ có điều sau đó thì phát hiện việc này quá tiêu tốn nhân lực, hơn nữa cũng không có hiệu quả thực tế gì quá lớn nên phớt lờ luôn.
Thế nhưng nếu như Tạ Hỉ Quang thực sự lôi cái này ra để nói chuyện thì chúng ta đúng là hết cách”.
“Nói vậy chúng ta chỉ có thể bắt chước kinh thành” Đường. Đông Đông nói: “Xây một cái kho hàng ở ngoài cổng thành, để trước khi vào thành thì mọi người để hết vũ khí ở trong đó, sau rồi khi quay ra khỏi thành thì lại tới lấy lại”
“Đây chính là chuyện tiếp theo cần nói.”
Tiểu Ngọc nói tiếp: “Ngày hôm nay mọi người vận chuyển hàng hóa vào thành thì bị các binh lính trấn giữ ở thành ngăn cản. Bọn họ mở hết tất cả các rương ra, ném đồ lung tung xuống đất, đến cả túi muối cũng không tha, rõ ràng là làm việc theo lời người khác, cố ý gây khó dễ cho chúng ta.”
“Thế thì phiền toái rồi. Đường Đông Đôgn cau mày thanh tú lại.
Nếu như không cho nhân viên hộ tống đem vũ khí vào thành thì cũng được thôi, dù sao ở kinh thành cũng như thế.
'Thế nhưng lần nào binh lính cũng kiểm tra hàng hóa nghiêm ngặt như thế thì đúng là đáng ghê tởm.
Lãng phí thời gian không nói, rất nhiều hàng hóa một khi đã bị mở ra dính bẩn thì sẽ không bán ra ngoài được nữa.
Ví dụ như muối ăn đã bị hất đổ hết xuống đất rồi thì còn bán kiểu gì được?
Quận trưởng mới nhậm chức làm vậy chẳng khác nào đuổi tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên ra khỏi quận Quảng Nguyên.
Quảng Nguyên là nơi Kim Phi phát triển đầu tiên, cũng là một trong số các đại bản doanh của thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Có thể nói tầm quan trọng gần bằng làng Tây Hà, còn quan trọng hơn một chút so với bên kinh thành và Giang Nam.
Nếu như mất đi Quảng Nguyên, tổn thất về lợi ích tạm thời không cần đề cập đến, mà sĩ khí đã bị ảnh hưởng rất lớn.
“Nếu như Tiêu đô úy còn tại chức thì tốt rồi” Tiểu Ngọc thở dài nói.
Trước kia thủ lĩnh của binh lính trấn thủ quận Quảng Nguyên là Tiêu đô úy, khi đó nhân viên hộ tống vận chuyển hàng hóa ra vào thành, đám binh lính cũng không thèm kiểm tra.
Nhưng sau đó Tiêu đô úy dẫn người đi bảo vệ Cửu công chúa đến Tây Xuyên, trên đường gặp phải đám người Đảng Hạng cướp giết, đám binh lính đều bị dọa chạy.
Tiêu đô úy cũng vì việc này mà bị trách cứ, đánh mất chức vị đô úy, bây giờ cũng gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, làm một tiểu đội trưởng.
Đám binh lính dưới quyền anh ta ban đầu đã chạy trốn hết một nửa, còn dư lại khi quay về cũng bị khai trừ giống như Tiêu đô úy.
Hiện tại toàn bộ binh lính bảo vệ thành đều là người của quận trưởng Tạ Hỉ Quang vừa mới nhậm chức. “Rõ ràng là Tạ Hỉ Quang đang nhằm vào chúng ta, cho dù
Tiêu đô úy còn nằm giữ binh lính cũng vô dụng, anh ta cũng phải nghe lời quận trưởng.”
Đường Đông Đông lắc đầu nói: “Hơn nữa hiện tại nhắc đến điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quan Hạ Nhi nắm tay áo của Đường Đông Đông: “Đông Đông, kiến thức của muội sâu rộng, nghĩ cách đi.”
Cô chưa từng đọc sách, không có kiến thức gì, lúc này hoàn toàn hoảng hốt, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều không có ở đây chỉ có thể trông cậy vào Đường Đông Đông.
Cho nên khi Đường Đông Đông nghe thấy chuyện liên quan đến pháp luật, suy nghĩ đầu tiên chính là hỏi Tiểu Ngọc đã đi hỏi bên pháp vụ chưa.
“Kiểm tra rồi ạ, trong luật lệ Đại Khang đúng là có văn bản quy định rõ ràng, nhân viên hộ tống không được phép mang những binh khí dài hơn một thước vào thành.”
Tiểu Ngọc nói: “Chỉ là trước kia chúng ta có quan hệ tốt với quận trưởng cũ và Tiêu đô úy, bọn họ luôn mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Tình hình ở các quận thành khác cũng không khác gì, mọi người không muốn lảm chuyện đắc tội với tiên sinh cho nên mới không ai thèm quản”
“Wì sao dao phay và lưỡi liềm cũng không được phép mang vào thành?” Đường Đông Đông lại hỏi.
Luật lệ không cho phép mang binh khí vào thành, cô ấy hoàn toàn hiểu được, dù sao thì chúng cũng uy hiếp đến an nguy của quận thành.
Thế nhưng dao phay và lưỡi liềm là các vật dụng hàng ngày, không cho mang vào thành thì cũng hơi nhảm nhí.
Nếu thật sự là như vậy thì bách tính trong thành dùng cái gì để nấu cơm làm đồ ăn?
Dùng răng mà cần sao?
“Bộ pháp vụ đã điều tra rồi, thật sự có cách nói này. Chỉ có điều nó không phải là quy định rõ ràng bằng văn bản, mà do hai trăm năm trước, đã xảy ra tình huống bách tính dùng dao. phay để đồng loạt chém giết nha dịch, cho nên ngay lúc đó hoàng thượng đã quyết định trong buổi lên triều, sau này muốn mua những đồ sắc bén như dao phay hay lưỡi liềm đều phải lập hồ sơ, không được tùy ý mua linh tinh”
Tiểu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Trước kia đúng là kinh thành thật sự đã thực thi việc quản lý mua bán các dụng cụ cắt gọt, chỉ có điều sau đó thì phát hiện việc này quá tiêu tốn nhân lực, hơn nữa cũng không có hiệu quả thực tế gì quá lớn nên phớt lờ luôn.
Thế nhưng nếu như Tạ Hỉ Quang thực sự lôi cái này ra để nói chuyện thì chúng ta đúng là hết cách”.
“Nói vậy chúng ta chỉ có thể bắt chước kinh thành” Đường. Đông Đông nói: “Xây một cái kho hàng ở ngoài cổng thành, để trước khi vào thành thì mọi người để hết vũ khí ở trong đó, sau rồi khi quay ra khỏi thành thì lại tới lấy lại”
“Đây chính là chuyện tiếp theo cần nói.”
Tiểu Ngọc nói tiếp: “Ngày hôm nay mọi người vận chuyển hàng hóa vào thành thì bị các binh lính trấn giữ ở thành ngăn cản. Bọn họ mở hết tất cả các rương ra, ném đồ lung tung xuống đất, đến cả túi muối cũng không tha, rõ ràng là làm việc theo lời người khác, cố ý gây khó dễ cho chúng ta.”
“Thế thì phiền toái rồi. Đường Đông Đôgn cau mày thanh tú lại.
Nếu như không cho nhân viên hộ tống đem vũ khí vào thành thì cũng được thôi, dù sao ở kinh thành cũng như thế.
'Thế nhưng lần nào binh lính cũng kiểm tra hàng hóa nghiêm ngặt như thế thì đúng là đáng ghê tởm.
Lãng phí thời gian không nói, rất nhiều hàng hóa một khi đã bị mở ra dính bẩn thì sẽ không bán ra ngoài được nữa.
Ví dụ như muối ăn đã bị hất đổ hết xuống đất rồi thì còn bán kiểu gì được?
Quận trưởng mới nhậm chức làm vậy chẳng khác nào đuổi tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên ra khỏi quận Quảng Nguyên.
Quảng Nguyên là nơi Kim Phi phát triển đầu tiên, cũng là một trong số các đại bản doanh của thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn.
Có thể nói tầm quan trọng gần bằng làng Tây Hà, còn quan trọng hơn một chút so với bên kinh thành và Giang Nam.
Nếu như mất đi Quảng Nguyên, tổn thất về lợi ích tạm thời không cần đề cập đến, mà sĩ khí đã bị ảnh hưởng rất lớn.
“Nếu như Tiêu đô úy còn tại chức thì tốt rồi” Tiểu Ngọc thở dài nói.
Trước kia thủ lĩnh của binh lính trấn thủ quận Quảng Nguyên là Tiêu đô úy, khi đó nhân viên hộ tống vận chuyển hàng hóa ra vào thành, đám binh lính cũng không thèm kiểm tra.
Nhưng sau đó Tiêu đô úy dẫn người đi bảo vệ Cửu công chúa đến Tây Xuyên, trên đường gặp phải đám người Đảng Hạng cướp giết, đám binh lính đều bị dọa chạy.
Tiêu đô úy cũng vì việc này mà bị trách cứ, đánh mất chức vị đô úy, bây giờ cũng gia nhập vào tiêu cục Trấn Viễn, làm một tiểu đội trưởng.
Đám binh lính dưới quyền anh ta ban đầu đã chạy trốn hết một nửa, còn dư lại khi quay về cũng bị khai trừ giống như Tiêu đô úy.
Hiện tại toàn bộ binh lính bảo vệ thành đều là người của quận trưởng Tạ Hỉ Quang vừa mới nhậm chức. “Rõ ràng là Tạ Hỉ Quang đang nhằm vào chúng ta, cho dù
Tiêu đô úy còn nằm giữ binh lính cũng vô dụng, anh ta cũng phải nghe lời quận trưởng.”
Đường Đông Đông lắc đầu nói: “Hơn nữa hiện tại nhắc đến điều này cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quan Hạ Nhi nắm tay áo của Đường Đông Đông: “Đông Đông, kiến thức của muội sâu rộng, nghĩ cách đi.”
Cô chưa từng đọc sách, không có kiến thức gì, lúc này hoàn toàn hoảng hốt, Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đều không có ở đây chỉ có thể trông cậy vào Đường Đông Đông.