Kim Phi nghe Lưu Thiết nói, cũng không khách sáo, gật đầu nói: "Được, lát nữa ta sẽ kêu Nhuận Nương qua đó giúp đỡ".
“Thế thì quá tốt rồi” Lưu Thiết mỉm cười nói: “Vừa hay để Nhuận Nương phu nhân dạy A Như nấu ăn!”
Tối đó, Kim Phi đưa gia đình đến nhà Lưu Thiết làm khách, thậm chí cả công chúa Lộ Khiết cũng đi theo.
Bởi vì buổi chiều nói chuyện, Lưu Thiết đối với công chúa Lộ Khiết đã bớt ác ý hơn rất nhiều, mặc dù không nhiệt tình như đối với Nhuận Nương và Bắc Thiên Tâm nhưng ít nhất anh ta cũng chủ động chào hỏi.
Ăn tối xong đã bảy tám giờ, trời cũng đã tối, đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nơi ở của mình ở thành Du Quan.
Sau trận chiến lần trước, thành Du Quan đã trở thành thành phố quân sự, ngoại trừ Lưu Thiết và binh lính trấn thủ thành, những người còn lại đều là thợ thủ công được chuyển đến từ Xuyên Thục, về cơ bản không có dân thường. Khắp nơi đều có những vùng đất trống, vì vậy Lưu Thiết và những người khác đã xây cho. Kim Phi một căn nhà còn lớn hơn căn tứ hợp viện của y ở làng Tây Hà, khiến cho. Nhuận Nương và Bắc Thiên Tâm dọn dẹp cả buổi chiều chưa xong.
Biết Kim Phi cần phải làm việc, Nhuận Nương ưu tiên thu dọn thư phòng, lúc Kim Phi quay lại, bếp lò trong thư phòng đã được bật lên, trong phòng ấm áp, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
“Tiên sinh, ngài cũng biết ta là người thô lỗ, ta không biết trang trí thư phòng nên chỉ làm cho ngài một cái bàn, ghế đẩu và giá sách, ngoài ra không làm gì khác, mọi thứ đều tương đối đơn giản. Nếu như ngài cảm thấy còn thiếu cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ sai người chuẩn bị!”
Lưu Thiết đi theo gãi gãi đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
Mọi thứ trong sân này đều do Lưu Thiết sắp xếp trước, nói đơn giản cũng. không hề sai. Ngoài bàn ghế ra, cả thư phòng chỉ có một dãy giá sách và một bếp lò lớn ở giữa phòng.
Cả bàn và ghế đều được làm bằng gỗ cực kỳ dày, ngay cả giá sách cũng được làm bằng gỗ dày hơn một tấc.
Đặc biệt là bàn làm việc lớn đến nỗi trông như một chiếc giường nhỏ, mặt bàn dày ba bốn tấc, chân bàn được làm phải to bằng cả thân cây gỗ, thoạt nhìn là biết do chính tay Lưu Thiết tự làm.
Đối với người miền núi, vẻ bề ngoài đẹp đế không quan trọng, tính ứng dụng mới là quan trọng nhất, nhiều gia đình còn sử dụng sắt dày cục mịch làm tủ trong nhà để dùng được qua nhiều đời.
Xét đến thân phận hiện tại của Kim Phi, thư phòng này quả thực là sơ sài. Nhưng cũng may là y cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn nên không để ý. Nhìn đi nhìn lại mấy lần, y lại cảm thấy thư phòng này pha trộn giữa sự đơn giản và mộc. mạc tạo nên một cảm giác thẩm mỹ rất riêng.
"Thiết Tử huynh, huynh bố trí rất tốt. Thư phòng cũng nên đơn giản một chút, nếu thật sự cần bổ sung cái gì, ta có thể tự mình bổ sung!"
Kim Phi ngồi bên cạnh bếp lò, ra hiệu cho Lưu Thiết cũng ngồi xuống.
Nhuận Nương từ bên ngoài bưng ấm trà tới, rót cho mỗi người một tách trà.
Dù sao đã lâu không gặp, thân phận hiện tại của Kim Phi cũng khác trước. Lúc mới gặp lại, Lưu Thiết vẫn có chút nghĩ không thông chuyện này, nhưng sau khi họ cùng nhau dùng bữa, Khoảng cách giữa họ nhanh chóng biến mất. Càng nói chuyện, Lưu Thiết càng vui vẻ hơn. Ngôn Tình Trọng Sinh
Kim Phi đi đường dài cả ngày và hầu như không dừng lại khi đến thành Du Quan, y thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Lưu Thiết trò chuyện vui vẻ như vậy y cũng không nỡ cắt ngang. Vì vậy Kim Phi tiếp tục trò chuyện với Lưu Thiết cho đến nửa đêm, Lưu Thiết mới tạm biệt và rời đi.
Sau khi tiễn Lưu Thiết rời đi, Kim Phi duỗi người chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.
"Sao còn chưa ngủ?" Kim Phi hỏi.
“Không ngủ được”, công chúa Lộ Khiết căn môi hỏi: “Tiên sinh, Lưu tướng quân đã nhận được tin nhắn của Sương Nhi chưa?”
Nơi mà liên minh các bộ lạc nhỏ đang ẩn náu cách thành Du Quan quá xa nên Sương Nhi chỉ có thể sử dụng phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn để gửi tin nhắn.
Khi mới đến thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết rất muốn hỏi Lưu Thiết xem anh ta có nhận được tin nhắn của Sương Nhi hay không, nhưng vì ngại ngùng nên không thể mở miệng hỏi.
Cô ta đã cố nhịn cho đến bây giờ, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được.
"Vừa rồi ta đã hỏi Thiết Tử huynh, hôm qua có một chiếc phi thuyền từ phương Bắc trở về. Sương Nhi không gửi tin tức tới, nhưng bọn họ đã tới Hắc Hùng Lĩnh, cách sông Liêu không xa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất là ba ngày có thể lên thuyền".
Kim Phi nói: “Ta còn tưởng rằng nàng đã đi ngủ, đang định sẽ nói với nàng vào ngày mai”.
“Nhiều nhất ba ngày nữa có thể lên tàu, vậy thì tốt quá rt
'Tảng đá đè nặng trong lòng cô ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Vừa định nói tiếp, công chúa Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, bám chặt vào tường mà nôn khan.
“Thế thì quá tốt rồi” Lưu Thiết mỉm cười nói: “Vừa hay để Nhuận Nương phu nhân dạy A Như nấu ăn!”
Tối đó, Kim Phi đưa gia đình đến nhà Lưu Thiết làm khách, thậm chí cả công chúa Lộ Khiết cũng đi theo.
Bởi vì buổi chiều nói chuyện, Lưu Thiết đối với công chúa Lộ Khiết đã bớt ác ý hơn rất nhiều, mặc dù không nhiệt tình như đối với Nhuận Nương và Bắc Thiên Tâm nhưng ít nhất anh ta cũng chủ động chào hỏi.
Ăn tối xong đã bảy tám giờ, trời cũng đã tối, đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nơi ở của mình ở thành Du Quan.
Sau trận chiến lần trước, thành Du Quan đã trở thành thành phố quân sự, ngoại trừ Lưu Thiết và binh lính trấn thủ thành, những người còn lại đều là thợ thủ công được chuyển đến từ Xuyên Thục, về cơ bản không có dân thường. Khắp nơi đều có những vùng đất trống, vì vậy Lưu Thiết và những người khác đã xây cho. Kim Phi một căn nhà còn lớn hơn căn tứ hợp viện của y ở làng Tây Hà, khiến cho. Nhuận Nương và Bắc Thiên Tâm dọn dẹp cả buổi chiều chưa xong.
Biết Kim Phi cần phải làm việc, Nhuận Nương ưu tiên thu dọn thư phòng, lúc Kim Phi quay lại, bếp lò trong thư phòng đã được bật lên, trong phòng ấm áp, thoang thoảng mùi gỗ thơm.
“Tiên sinh, ngài cũng biết ta là người thô lỗ, ta không biết trang trí thư phòng nên chỉ làm cho ngài một cái bàn, ghế đẩu và giá sách, ngoài ra không làm gì khác, mọi thứ đều tương đối đơn giản. Nếu như ngài cảm thấy còn thiếu cái gì thì cứ nói với ta, ta sẽ sai người chuẩn bị!”
Lưu Thiết đi theo gãi gãi đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
Mọi thứ trong sân này đều do Lưu Thiết sắp xếp trước, nói đơn giản cũng. không hề sai. Ngoài bàn ghế ra, cả thư phòng chỉ có một dãy giá sách và một bếp lò lớn ở giữa phòng.
Cả bàn và ghế đều được làm bằng gỗ cực kỳ dày, ngay cả giá sách cũng được làm bằng gỗ dày hơn một tấc.
Đặc biệt là bàn làm việc lớn đến nỗi trông như một chiếc giường nhỏ, mặt bàn dày ba bốn tấc, chân bàn được làm phải to bằng cả thân cây gỗ, thoạt nhìn là biết do chính tay Lưu Thiết tự làm.
Đối với người miền núi, vẻ bề ngoài đẹp đế không quan trọng, tính ứng dụng mới là quan trọng nhất, nhiều gia đình còn sử dụng sắt dày cục mịch làm tủ trong nhà để dùng được qua nhiều đời.
Xét đến thân phận hiện tại của Kim Phi, thư phòng này quả thực là sơ sài. Nhưng cũng may là y cũng từng trải qua thời kỳ khó khăn nên không để ý. Nhìn đi nhìn lại mấy lần, y lại cảm thấy thư phòng này pha trộn giữa sự đơn giản và mộc. mạc tạo nên một cảm giác thẩm mỹ rất riêng.
"Thiết Tử huynh, huynh bố trí rất tốt. Thư phòng cũng nên đơn giản một chút, nếu thật sự cần bổ sung cái gì, ta có thể tự mình bổ sung!"
Kim Phi ngồi bên cạnh bếp lò, ra hiệu cho Lưu Thiết cũng ngồi xuống.
Nhuận Nương từ bên ngoài bưng ấm trà tới, rót cho mỗi người một tách trà.
Dù sao đã lâu không gặp, thân phận hiện tại của Kim Phi cũng khác trước. Lúc mới gặp lại, Lưu Thiết vẫn có chút nghĩ không thông chuyện này, nhưng sau khi họ cùng nhau dùng bữa, Khoảng cách giữa họ nhanh chóng biến mất. Càng nói chuyện, Lưu Thiết càng vui vẻ hơn. Ngôn Tình Trọng Sinh
Kim Phi đi đường dài cả ngày và hầu như không dừng lại khi đến thành Du Quan, y thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nhìn thấy Lưu Thiết trò chuyện vui vẻ như vậy y cũng không nỡ cắt ngang. Vì vậy Kim Phi tiếp tục trò chuyện với Lưu Thiết cho đến nửa đêm, Lưu Thiết mới tạm biệt và rời đi.
Sau khi tiễn Lưu Thiết rời đi, Kim Phi duỗi người chuẩn bị đi ngủ thì nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi đi tới.
"Sao còn chưa ngủ?" Kim Phi hỏi.
“Không ngủ được”, công chúa Lộ Khiết căn môi hỏi: “Tiên sinh, Lưu tướng quân đã nhận được tin nhắn của Sương Nhi chưa?”
Nơi mà liên minh các bộ lạc nhỏ đang ẩn náu cách thành Du Quan quá xa nên Sương Nhi chỉ có thể sử dụng phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn để gửi tin nhắn.
Khi mới đến thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết rất muốn hỏi Lưu Thiết xem anh ta có nhận được tin nhắn của Sương Nhi hay không, nhưng vì ngại ngùng nên không thể mở miệng hỏi.
Cô ta đã cố nhịn cho đến bây giờ, nhưng cuối cùng cũng không thể nhịn được.
"Vừa rồi ta đã hỏi Thiết Tử huynh, hôm qua có một chiếc phi thuyền từ phương Bắc trở về. Sương Nhi không gửi tin tức tới, nhưng bọn họ đã tới Hắc Hùng Lĩnh, cách sông Liêu không xa. Nếu không có chuyện gì xảy ra, nhiều nhất là ba ngày có thể lên thuyền".
Kim Phi nói: “Ta còn tưởng rằng nàng đã đi ngủ, đang định sẽ nói với nàng vào ngày mai”.
“Nhiều nhất ba ngày nữa có thể lên tàu, vậy thì tốt quá rt
'Tảng đá đè nặng trong lòng cô ta cuối cùng cũng được đặt xuống. Vừa định nói tiếp, công chúa Lộ Khiết đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút khó chịu, bám chặt vào tường mà nôn khan.