Gần đây y bận hành quân và chiến đấu, quả thực đã quên mất chuyện của học viện sư phạm.
Tính toán một chút, hẳn là trường học viện đã được nghỉ, nay Phương Linh Quân viết thư, có lẽ là để hỏi về việc an bài cho năm sau.
Mở phong thư ra, quả nhiên đúng như những gì Kim Phi nghĩ.
Kim Phi cũng không phải kẻ ngốc, Phương Linh Quân cho lá thư vào trong phong bì của Tiểu Ngư rồi gửi đi, hiển nhiên là lo lắng Cửu công chúa không đồng ý phổ cập giáo dục, vì thế tránh mặt Cửu công chúa, đến xin chỉ thị của Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh bàn, trước tiên trả lời thư của Quan Hạ Nhi.
Từ thư của Quan Hạ Nhi, Kim Phi đoán cô không biết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của y nên Kim Phi không nói gì mà chỉ tập trung nói về sự hùng vĩ của ngọn núi phía Tây Bắc và một số chuyện thú vị trong lúc hành quân.
Y vốn đã cảm thấy áy náy vì đã bỏ lỡ thời điểm con của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chào đời, nên Kim Phi không đề tên đứa trẻ trong thư mà đợi đến khi gặp mắt mới đặt tên cho đứa trẻ.
Viết xong thư cho Quan Hạ Nhi, Kim Phi lại trả lời thư của Cửu công chúa.
Lúc trước trả lời thư của Cửu công chúa, những điều cần nói cũng đã nói rồi, Cửu công chúa không thích nói chuyện trong nhà, cho nên hồi đáp Cửu công chúa cũng không dài lắm.
Cuối cùng, Kim Phi viết thư cho Phương Linh Quân. Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc.
Nếu muốn thay đổi hoàn toàn thế giới này, không thể chỉ dựa vào một mình Kim Phi.
Trong thư gửi Cửu công chúa, Kim Phi không đề cập đến thư của Phương Linh Quân mà bảo cô ấy hãy hợp tác với Phương Linh Quân để vượt qua khó khăn, trước tiên thực hiện giáo dục bắt buộc ở Quảng Nguyên.
Sau đó lại viết thư cho Phương Linh Quân, nhắc nhở một số nhiệm vụ cụ thể, lại bảo ông ta có khó khăn gì thì hãy đến gặp Quan Hạ Nhi trước, nếu Quan Hạ Nhi không giải quyết được thì mới đến gặp Cửu công chúa.
Kim Phi viết ám hiệu vào mặt sau bức thư của Cửu công chúa, viết người nhận thư, sau đó đưa bức thư cho Tả Phi Phi.
Bức thư của y hiện tại được xem là văn kiện cơ mật, không chỉ phải được niêm phong bằng sáp mà còn phải để lại một con dấu riêng trên sáp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Sau khi đến đây, tất cả những việc này đều do Tả Phi Phi làm.
"Hầu Tử, hãy cho người gửi những phong thư này đi càng sớm càng tốt."
Kim Phi nhìn về phía Hầu Tử. Chớp mắt một cái là sang năm mới rồi, nếu không bắt đầu hành động, việc khai giảng vào mùa xuân năm sau sợ là sẽ bị trì hoãn.
Nếu như Kim Phi có ở Kim Xuyên, hẳn là có rất nhiều việc đã được hoàn thành.
Tuy nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho đội Chung Minh tìm những nơi thích hợp để tổ chức lớp học, giáo viên cũng đã được huấn luyện, bây giờ việc cần làm chỉ là giao tài liệu giảng dạy đến từng nơi.
Hiện tại, những người đưa thư của nhật báo Kim Xuyên sớm đã được phân bố khắp Xuyên Thục. Việc giao sách không khó, lúc giao báo người đưa thư cũng có thể tiện tay mang theo.
Sau đó một năm lại để cho nhật báo Kim Xuyên đưa ra thông báo, nói một chút về giáo dục phổ cập bắt buộc là được.
Tả Phi Phi niêm phong phong thư bằng sáp rồi đưa cho. Hầu Tử.
"Tiên sinh, chờ mấy người Lương huynh viết xong thư, ta sẽ lập tức sắp xếp các huynh đệ đưa trở về."
Hầu Tử nhận lấy phong thư trả lời.
"Được,' Kim Phi gật đầu, nói tiếp: "Còn nữa, gần đây phái thêm huynh đệ đi thăm dò đường đi, mau chống quét sạch chim ưng ở núi Ô Đầu, chúng ta không thể tiếp tục bị mắc kẹt ở đây."
Cửu công chúa đoán không sai, khi biết y có con, Kim Phi dù có kiềm chế đến đâu cũng không khỏi cảm kích động, có chút nhớ nhà.
Suy cho cùng trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên y có con.
Hầu Tử vẫn luôn chờ đợi để giết chim ưng của quân Tần Vương, nhưng Kim Phi lại muốn một lần tóm gọn nên vẫn chưa ra tay.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng Kim Phi cũng ra tay.
Nếu không phải còn có Trương Lương đứng bên cạnh, Hầu Tử nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, ta chỉ đợi câu này của ngài thôi."
Hầu Tử hưng phấn võ ngực: "Ta đi tìm Lão Hàn cùng nhau hành động. Nhất định sẽ thăm dò cặn kế núi Ô Đầu!”
Gần đây lính trinh sát đã thu hẹp phạm vi trinh sát, nhưng cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.
Hầu Tử chọn ra một số người giỏi trong đội trinh sát, gần đây vẫn luôn tập hợp người theo dõi quân của Tân Vương, hiện tại rốt cuộc cũng có thể dùng đến!
Tính toán một chút, hẳn là trường học viện đã được nghỉ, nay Phương Linh Quân viết thư, có lẽ là để hỏi về việc an bài cho năm sau.
Mở phong thư ra, quả nhiên đúng như những gì Kim Phi nghĩ.
Kim Phi cũng không phải kẻ ngốc, Phương Linh Quân cho lá thư vào trong phong bì của Tiểu Ngư rồi gửi đi, hiển nhiên là lo lắng Cửu công chúa không đồng ý phổ cập giáo dục, vì thế tránh mặt Cửu công chúa, đến xin chỉ thị của Kim Phi.
Kim Phi suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh bàn, trước tiên trả lời thư của Quan Hạ Nhi.
Từ thư của Quan Hạ Nhi, Kim Phi đoán cô không biết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của y nên Kim Phi không nói gì mà chỉ tập trung nói về sự hùng vĩ của ngọn núi phía Tây Bắc và một số chuyện thú vị trong lúc hành quân.
Y vốn đã cảm thấy áy náy vì đã bỏ lỡ thời điểm con của Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi chào đời, nên Kim Phi không đề tên đứa trẻ trong thư mà đợi đến khi gặp mắt mới đặt tên cho đứa trẻ.
Viết xong thư cho Quan Hạ Nhi, Kim Phi lại trả lời thư của Cửu công chúa.
Lúc trước trả lời thư của Cửu công chúa, những điều cần nói cũng đã nói rồi, Cửu công chúa không thích nói chuyện trong nhà, cho nên hồi đáp Cửu công chúa cũng không dài lắm.
Cuối cùng, Kim Phi viết thư cho Phương Linh Quân. Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc.
Nếu muốn thay đổi hoàn toàn thế giới này, không thể chỉ dựa vào một mình Kim Phi.
Trong thư gửi Cửu công chúa, Kim Phi không đề cập đến thư của Phương Linh Quân mà bảo cô ấy hãy hợp tác với Phương Linh Quân để vượt qua khó khăn, trước tiên thực hiện giáo dục bắt buộc ở Quảng Nguyên.
Sau đó lại viết thư cho Phương Linh Quân, nhắc nhở một số nhiệm vụ cụ thể, lại bảo ông ta có khó khăn gì thì hãy đến gặp Quan Hạ Nhi trước, nếu Quan Hạ Nhi không giải quyết được thì mới đến gặp Cửu công chúa.
Kim Phi viết ám hiệu vào mặt sau bức thư của Cửu công chúa, viết người nhận thư, sau đó đưa bức thư cho Tả Phi Phi.
Bức thư của y hiện tại được xem là văn kiện cơ mật, không chỉ phải được niêm phong bằng sáp mà còn phải để lại một con dấu riêng trên sáp.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Sau khi đến đây, tất cả những việc này đều do Tả Phi Phi làm.
"Hầu Tử, hãy cho người gửi những phong thư này đi càng sớm càng tốt."
Kim Phi nhìn về phía Hầu Tử. Chớp mắt một cái là sang năm mới rồi, nếu không bắt đầu hành động, việc khai giảng vào mùa xuân năm sau sợ là sẽ bị trì hoãn.
Nếu như Kim Phi có ở Kim Xuyên, hẳn là có rất nhiều việc đã được hoàn thành.
Tuy nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho đội Chung Minh tìm những nơi thích hợp để tổ chức lớp học, giáo viên cũng đã được huấn luyện, bây giờ việc cần làm chỉ là giao tài liệu giảng dạy đến từng nơi.
Hiện tại, những người đưa thư của nhật báo Kim Xuyên sớm đã được phân bố khắp Xuyên Thục. Việc giao sách không khó, lúc giao báo người đưa thư cũng có thể tiện tay mang theo.
Sau đó một năm lại để cho nhật báo Kim Xuyên đưa ra thông báo, nói một chút về giáo dục phổ cập bắt buộc là được.
Tả Phi Phi niêm phong phong thư bằng sáp rồi đưa cho. Hầu Tử.
"Tiên sinh, chờ mấy người Lương huynh viết xong thư, ta sẽ lập tức sắp xếp các huynh đệ đưa trở về."
Hầu Tử nhận lấy phong thư trả lời.
"Được,' Kim Phi gật đầu, nói tiếp: "Còn nữa, gần đây phái thêm huynh đệ đi thăm dò đường đi, mau chống quét sạch chim ưng ở núi Ô Đầu, chúng ta không thể tiếp tục bị mắc kẹt ở đây."
Cửu công chúa đoán không sai, khi biết y có con, Kim Phi dù có kiềm chế đến đâu cũng không khỏi cảm kích động, có chút nhớ nhà.
Suy cho cùng trải qua hai kiếp, đây là lần đầu tiên y có con.
Hầu Tử vẫn luôn chờ đợi để giết chim ưng của quân Tần Vương, nhưng Kim Phi lại muốn một lần tóm gọn nên vẫn chưa ra tay.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng Kim Phi cũng ra tay.
Nếu không phải còn có Trương Lương đứng bên cạnh, Hầu Tử nhất định sẽ nhảy dựng lên.
“Tiên sinh ngài yên tâm đi, ta chỉ đợi câu này của ngài thôi."
Hầu Tử hưng phấn võ ngực: "Ta đi tìm Lão Hàn cùng nhau hành động. Nhất định sẽ thăm dò cặn kế núi Ô Đầu!”
Gần đây lính trinh sát đã thu hẹp phạm vi trinh sát, nhưng cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.
Hầu Tử chọn ra một số người giỏi trong đội trinh sát, gần đây vẫn luôn tập hợp người theo dõi quân của Tân Vương, hiện tại rốt cuộc cũng có thể dùng đến!