Bởi vì mặc dù trên đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, cũng không phải là vô hạn.
Tuyển càng nhiều người hái thì tốc độ thu hoạch sẽ càng nhanh.
Đến lúc đó, có nhiều công nhân như vậy, việc sắp xếp cho bọn họ như thế nào sẽ là một vấn đề lớn.
Nghĩ đến đây, Kim Phi hỏi: "Trước đó muội đã nói muốn thử thành lập các cửa hàng ở khu Trung Nguyên và Giang Nam, bây giờ như thế nào rồi?"
"Thành lập các cửa hàng ở Giang Nam và Trung Nguyên cần đến một số lượng lớn lực lượng vũ trang và nhân viên, những người này đều cần được huấn luyện."
Đường Tiểu Bắc nói: "Bây giờ, nhóm huấn luyện đầu tiên còn chưa kết thúc, sớm nhất cũng phải đến cuối tháng mới có thể bắt đầu."
"Thế thì hơi phiền phức rồi!"
Kim Phi xoa trán, đầu óc nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ cách đối phó.
Nhưng tốc độ của những người tị nạn quá nhanh, khiến Kim Phi không kịp đối phó.
Suy nghĩ một lúc, y vẫn chưa nghĩ ra được cách nào dễ xử lý, chỉ có thể tìm Đường Tiểu Bắc để cầu cứu: "Muội có ý tưởng gì không?”
"Không có,' Đường Tiểu Bắc nói: "Nhưng ngày hôm trước, †a phát hiện số người tị nạn ngày càng nhiều nên đã viết thư cho bệ hạ, nói cho cô ấy biết tình hình này.
Vừa rồi Tân Minh sai người đến đây thông báo, nói hôm nay bệ hạ sẽ đến đây, Phi Phi đã sắp xếp người đợi ở bến tàu, để ta đến đây nói với chàng một tiếng."
"Vũ Dương muốn đích thân tới đây ư?" Kim Phi nghe vậy thì không khỏi hơi cau mày.
Trong tình huống bình thường, nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì hoàng đế rất hiếm khi rời khỏi hoàng cung.
Cho dù muốn ra ngoài cũng sẽ chuẩn bị trước ít nhất mấy tháng, các quan viên trên đường cũng sẽ phải chuẩn bị vấn đề tiếp đón và an ninh trước cho thật tốt.
Nhưng hôm trước Cửu công chúa vừa nhận được thư của Đường Tiểu Bắc, hôm nay đã vội vã đến Đông Hải.
Loại năng lực hành động và sự quyết đoán này đã vượt xa hầu hết các hoàng đế trong lịch sử.
Đường Tiểu Bắc nhìn thấy dáng vẻ của Kim Phi thì âm thâm bĩu môi.
Trong lòng cô ấy, Quan Hạ Nhi đảm nhận vị trí người vợ đầu tiên, và là vợ cả, còn Cửu công chúa là vợ thứ hai của Kim Phi, và là chị cả trong số các thê thiếp.
Kết quả là Cửu công chúa đột nhiên xuất hiện, còn ở dưới sự giúp đỡ của Kim Phi, trở thành nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử.
Nếu nói Đường Tiểu Bắc không hề cảm thấy khó chịu thì không có khả năng.
Đây cũng là một trong những lý do mà Đường Tiểu Bắc thường xuyên ở bên ngoài, không muốn quay về làng Tây Hà.
Cô ấy không muốn mỗi lần nhìn thấy Cửu công chúa đều phải hành lễ trước.
Nhưng Đường Tiểu Bắc có thể điều hành thương hội tốt như vậy, cô ấy vẫn phải có cái nhìn tổng thể.
Cho dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, vì Kim Phi, vì sự nghiệp vĩ đại, cô ấy cũng sẽ không ầm ï với Cửu công chúa, cùng lắm chỉ là ít gặp Cửu công chúa mà thôi.
Lần này cô ấy viết thư cho Cửu công chúa, ngoài việc thông báo tình hình cho Cửu công chúa, cô ấy còn muốn ném vấn đề này cho Cửu công chúa, để cô ấy biết làm hoàng đế không dễ như thế đâu.
Vừa rồi Đường Tiểu Bắc cố ý nói chuyện với Kim Phi một lúc lâu, cuối cùng mới nói đến chuyện của Cửu công chúa sắp đến, trong đó cũng có một chút ý đồ.
Thật ra Kim Phi cũng biết ý đồ này trong lòng Đường Tiểu Bắc, nhưng ở một góc độ khác, trong lòng Đường Tiểu Bắc rất kiêu ngạo, có chút tính khí nhỏ là chuyện bình thường, không
phải tất cả mọi người đều là Quan Hạ Nhi.
Chỉ cần Đường Tiểu Bắc không làm chuyện gì khác người thì Kim Phi sẽ coi như không biết.
“Tiên sinh, phu nhân!"
Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc chạy tới, nhỏ giọng nói: "Trấn Viễn số 2 đã đến bến tàu rồi!"
"Nhanh vậy à?”
Kim Phi vốn tưởng răng Cửu công chúa sẽ đến muộn hơn một chút, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng hơi ngạc nhiên.
Cô ấy vừa mới nhận được tin Trấn Viễn số 2 vừa đến Đông Hải, theo logic thì nhanh nhất cũng phải mất mười lắm phút mới có thể đến nơi, sao lại nhanh thế?
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc không khỏi quay đầu lại liếc nhìn lá cờ trên đỉnh đầu.
Đúng rồi, hôm nay gió thổi theo hướng nam, Trấn Viễn số 2 không chỉ có động cơ của máy hơi nước, mà còn có thể còn lợi dụng sức gió để đi lại.
"Muội đúng là cái đồ xấu xa, quay về xem ta chỉnh đốn muội thế nào!"
Kim Phi vuốt cái mũi của Đường Tiểu Bắc một cái, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Tuyển càng nhiều người hái thì tốc độ thu hoạch sẽ càng nhanh.
Đến lúc đó, có nhiều công nhân như vậy, việc sắp xếp cho bọn họ như thế nào sẽ là một vấn đề lớn.
Nghĩ đến đây, Kim Phi hỏi: "Trước đó muội đã nói muốn thử thành lập các cửa hàng ở khu Trung Nguyên và Giang Nam, bây giờ như thế nào rồi?"
"Thành lập các cửa hàng ở Giang Nam và Trung Nguyên cần đến một số lượng lớn lực lượng vũ trang và nhân viên, những người này đều cần được huấn luyện."
Đường Tiểu Bắc nói: "Bây giờ, nhóm huấn luyện đầu tiên còn chưa kết thúc, sớm nhất cũng phải đến cuối tháng mới có thể bắt đầu."
"Thế thì hơi phiền phức rồi!"
Kim Phi xoa trán, đầu óc nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ cách đối phó.
Nhưng tốc độ của những người tị nạn quá nhanh, khiến Kim Phi không kịp đối phó.
Suy nghĩ một lúc, y vẫn chưa nghĩ ra được cách nào dễ xử lý, chỉ có thể tìm Đường Tiểu Bắc để cầu cứu: "Muội có ý tưởng gì không?”
"Không có,' Đường Tiểu Bắc nói: "Nhưng ngày hôm trước, †a phát hiện số người tị nạn ngày càng nhiều nên đã viết thư cho bệ hạ, nói cho cô ấy biết tình hình này.
Vừa rồi Tân Minh sai người đến đây thông báo, nói hôm nay bệ hạ sẽ đến đây, Phi Phi đã sắp xếp người đợi ở bến tàu, để ta đến đây nói với chàng một tiếng."
"Vũ Dương muốn đích thân tới đây ư?" Kim Phi nghe vậy thì không khỏi hơi cau mày.
Trong tình huống bình thường, nếu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì hoàng đế rất hiếm khi rời khỏi hoàng cung.
Cho dù muốn ra ngoài cũng sẽ chuẩn bị trước ít nhất mấy tháng, các quan viên trên đường cũng sẽ phải chuẩn bị vấn đề tiếp đón và an ninh trước cho thật tốt.
Nhưng hôm trước Cửu công chúa vừa nhận được thư của Đường Tiểu Bắc, hôm nay đã vội vã đến Đông Hải.
Loại năng lực hành động và sự quyết đoán này đã vượt xa hầu hết các hoàng đế trong lịch sử.
Đường Tiểu Bắc nhìn thấy dáng vẻ của Kim Phi thì âm thâm bĩu môi.
Trong lòng cô ấy, Quan Hạ Nhi đảm nhận vị trí người vợ đầu tiên, và là vợ cả, còn Cửu công chúa là vợ thứ hai của Kim Phi, và là chị cả trong số các thê thiếp.
Kết quả là Cửu công chúa đột nhiên xuất hiện, còn ở dưới sự giúp đỡ của Kim Phi, trở thành nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử.
Nếu nói Đường Tiểu Bắc không hề cảm thấy khó chịu thì không có khả năng.
Đây cũng là một trong những lý do mà Đường Tiểu Bắc thường xuyên ở bên ngoài, không muốn quay về làng Tây Hà.
Cô ấy không muốn mỗi lần nhìn thấy Cửu công chúa đều phải hành lễ trước.
Nhưng Đường Tiểu Bắc có thể điều hành thương hội tốt như vậy, cô ấy vẫn phải có cái nhìn tổng thể.
Cho dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, vì Kim Phi, vì sự nghiệp vĩ đại, cô ấy cũng sẽ không ầm ï với Cửu công chúa, cùng lắm chỉ là ít gặp Cửu công chúa mà thôi.
Lần này cô ấy viết thư cho Cửu công chúa, ngoài việc thông báo tình hình cho Cửu công chúa, cô ấy còn muốn ném vấn đề này cho Cửu công chúa, để cô ấy biết làm hoàng đế không dễ như thế đâu.
Vừa rồi Đường Tiểu Bắc cố ý nói chuyện với Kim Phi một lúc lâu, cuối cùng mới nói đến chuyện của Cửu công chúa sắp đến, trong đó cũng có một chút ý đồ.
Thật ra Kim Phi cũng biết ý đồ này trong lòng Đường Tiểu Bắc, nhưng ở một góc độ khác, trong lòng Đường Tiểu Bắc rất kiêu ngạo, có chút tính khí nhỏ là chuyện bình thường, không
phải tất cả mọi người đều là Quan Hạ Nhi.
Chỉ cần Đường Tiểu Bắc không làm chuyện gì khác người thì Kim Phi sẽ coi như không biết.
“Tiên sinh, phu nhân!"
Đội trưởng đội cận vệ của Đường Tiểu Bắc chạy tới, nhỏ giọng nói: "Trấn Viễn số 2 đã đến bến tàu rồi!"
"Nhanh vậy à?”
Kim Phi vốn tưởng răng Cửu công chúa sẽ đến muộn hơn một chút, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Ngay cả Đường Tiểu Bắc cũng hơi ngạc nhiên.
Cô ấy vừa mới nhận được tin Trấn Viễn số 2 vừa đến Đông Hải, theo logic thì nhanh nhất cũng phải mất mười lắm phút mới có thể đến nơi, sao lại nhanh thế?
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc không khỏi quay đầu lại liếc nhìn lá cờ trên đỉnh đầu.
Đúng rồi, hôm nay gió thổi theo hướng nam, Trấn Viễn số 2 không chỉ có động cơ của máy hơi nước, mà còn có thể còn lợi dụng sức gió để đi lại.
"Muội đúng là cái đồ xấu xa, quay về xem ta chỉnh đốn muội thế nào!"
Kim Phi vuốt cái mũi của Đường Tiểu Bắc một cái, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.