“Tội nghiệp đứa nhỏ, Đảng Hạng chết tiệtỊ”
Lão Khôi tức giận chửi ầm lên, thấy Đậu Đậu sợ hãi run lên, muốn dập đầu tiếp thì vội hạ giọng nói: “Nhóc con đừng sợ, chúng ta không đánh ngươi đâu!”
Nói xong, anh ta lấy thêm hai cái bánh bao trong lồng hấp bỏ vào bát: “Hai cái bánh này cho ngươi!”
Nhưng lần này Lý Đậu Đậu không dám nhận, cô bé vẫn quỳ trên mặt đầu, không ngẩng đầu lên.
“Đậu Đậu đừng sợ, hai người này đều là người Đại Khang chúng ta, là người tốt cả, họ sẽ không đánh muội đâu!”
Lý Địch động viên nói: “Nhanh nhận đi, phía sau còn có người đang chờ đấy!”
Được ca ca cổ vũ, cuối cùng Lý Đậu Đậu cũng dũng cảm đứng dậy, rụt rè nhận lấy cái bát gốm. Ị,
“Nhóc con, đây là của ngươi!"
Lão Khôi lại đưa một cái bát gốm khác ra.
“Không cần, ta ăn hai cái này là được!”
Lý Địch nhặt hai cái bánh bao vừa rơi dưới đất lên, vẫy vẫy với Lão Khôi.
“Cả hai cái đều bẩn cả rồi..."
“Không sao, thổi bụi phía trên đi là được.”
Lý Địch vỗ vào cái bánh bao, nói: “Lúc trước đi trên đường tới đây, ta và mẫu thân còn bắt côn trùng trong phân trâu để ăn, cái bánh bao dính chút bụi này không sao đâu.”
Lý Địch nói xong thì cầm bánh bao rời đi.
“Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện!”
Đại đội trưởng nhìn bóng lưng của hai anh em mà không khỏi thở dài.
“Nếu thằng oắt nhà ta hiểu chuyện bằng một nửa đứa nhỏ này, giờ ta chết cũng thấy đáng!”
Lão Khôi gật đầu.
“Nói cái gì đấy?” Đại đội trưởng trừng mắt liếc Lão Khôi: “Mau phát bánh đi!”
Lão Khôi cười ngây ngô một tiếng rồi gọi nô lệ phía sau tiến lên lấy bánh.
Thời gian trôi qua, càng nhiều nô lệ tới cửa thành Tây. Trên bãi đất trống ngày càng náo nhiệt.
Có người dập đầu với nhân viên hộ tống, có người lại khóc như mưa, người thì chạy như bay đi nhận bánh bao.
Mãi cho tới khi trời sắp tối, các nô lệ mới bình tĩnh lại.
Lý Địch ôm muội muội ngồi nơi góc đất trống, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nhân viên hộ tống đang dựng lửa trại.
“Đậu Đậu, Địch Địch, là các con sao?”
Một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù đứng trước mặt hai người, ngập ngừng hỏi.
Lý Địch nhìn người mới tới này, một lát sau mới mở miệng hỏi thử: “Bà là...Thím Hai?”
“Là ta là ta, Đậu Đậu, Địch Địch, là thím đây!” Người phụ nữ kia vui mừng kêu lên.
Lúc trước, khi nhà Lý Địch bị Đảng Hạng bắt đi, nhà chú Hai cách đó không xa cũng không thoát khỏi.
Chẳng qua bọn họ bị hai đội khác bắt giữ, hai nhà trên đường vội vã tới gặp nhau, chưa kịp chào đã bị tách ra.
Tới vương thành, hai anh em bị đưa tới phủ Tể tướng, còn thím Hai bị đưa tới nhà khác.
“Địch Địch, cha mẹ con đâu?” Thím Hai hỏi.
“Bọn họ chết trên đường tới đây... mắt Lý Địch đỏ hoe trả lời: “Chú Hai và đệ đệ đâu rồi ạ?”
“Bọn họ cũng không còn nữa rồi...” Thím Hai thở dài. Niềm vui bất ngờ khi ba người gặp mặt đều bị cuốn trôi.
Nhưng Lý Địch nhanh chóng bình tĩnh lại, kiên quyết nói: “Chúng ta còn sống, nếu chú hai, đệ đệ, cha mẹ con trên trời có thiêng cũng sẽ mừng cho chúng tai”
“Đúng vậy, chúng ta còn sống!” Thím Hai gật đầu: “Con còn sống, hương khói của nhà họ Lý vẫn sẽ được tiếp tục, sau này thím có chết cũng có thể gặp được chú Hai của conl... Địch Địch, ngày trước chú Hai con có chôn hai cây vàng ở sân sau, khi nào về thím đào cho con, con dùng để dựng lại cửa hàng trong nhài”
“Thím Hai, con không muốn về đâu!”
Lý Địch nhìn về phía những nhân viên hộ tống đang bận rộn: “Con muốn đi Xuyên Thục, theo ngài quốc sư!”
“Ngài quốc sư gì cơ?” Thím Hai ngạc nhiên hỏi.
“Là ân nhân của chúng ta đó!”
Lý Địch chỉ vào lá cờ màu đen: “Khi chiều con vừa mới hỏi qua, bọn họ là tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi, quốc sư Đại Khang chúng ta!”
Lão Khôi tức giận chửi ầm lên, thấy Đậu Đậu sợ hãi run lên, muốn dập đầu tiếp thì vội hạ giọng nói: “Nhóc con đừng sợ, chúng ta không đánh ngươi đâu!”
Nói xong, anh ta lấy thêm hai cái bánh bao trong lồng hấp bỏ vào bát: “Hai cái bánh này cho ngươi!”
Nhưng lần này Lý Đậu Đậu không dám nhận, cô bé vẫn quỳ trên mặt đầu, không ngẩng đầu lên.
“Đậu Đậu đừng sợ, hai người này đều là người Đại Khang chúng ta, là người tốt cả, họ sẽ không đánh muội đâu!”
Lý Địch động viên nói: “Nhanh nhận đi, phía sau còn có người đang chờ đấy!”
Được ca ca cổ vũ, cuối cùng Lý Đậu Đậu cũng dũng cảm đứng dậy, rụt rè nhận lấy cái bát gốm. Ị,
“Nhóc con, đây là của ngươi!"
Lão Khôi lại đưa một cái bát gốm khác ra.
“Không cần, ta ăn hai cái này là được!”
Lý Địch nhặt hai cái bánh bao vừa rơi dưới đất lên, vẫy vẫy với Lão Khôi.
“Cả hai cái đều bẩn cả rồi..."
“Không sao, thổi bụi phía trên đi là được.”
Lý Địch vỗ vào cái bánh bao, nói: “Lúc trước đi trên đường tới đây, ta và mẫu thân còn bắt côn trùng trong phân trâu để ăn, cái bánh bao dính chút bụi này không sao đâu.”
Lý Địch nói xong thì cầm bánh bao rời đi.
“Đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện!”
Đại đội trưởng nhìn bóng lưng của hai anh em mà không khỏi thở dài.
“Nếu thằng oắt nhà ta hiểu chuyện bằng một nửa đứa nhỏ này, giờ ta chết cũng thấy đáng!”
Lão Khôi gật đầu.
“Nói cái gì đấy?” Đại đội trưởng trừng mắt liếc Lão Khôi: “Mau phát bánh đi!”
Lão Khôi cười ngây ngô một tiếng rồi gọi nô lệ phía sau tiến lên lấy bánh.
Thời gian trôi qua, càng nhiều nô lệ tới cửa thành Tây. Trên bãi đất trống ngày càng náo nhiệt.
Có người dập đầu với nhân viên hộ tống, có người lại khóc như mưa, người thì chạy như bay đi nhận bánh bao.
Mãi cho tới khi trời sắp tối, các nô lệ mới bình tĩnh lại.
Lý Địch ôm muội muội ngồi nơi góc đất trống, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nhân viên hộ tống đang dựng lửa trại.
“Đậu Đậu, Địch Địch, là các con sao?”
Một người phụ nữ trung niên, tóc tai bù xù đứng trước mặt hai người, ngập ngừng hỏi.
Lý Địch nhìn người mới tới này, một lát sau mới mở miệng hỏi thử: “Bà là...Thím Hai?”
“Là ta là ta, Đậu Đậu, Địch Địch, là thím đây!” Người phụ nữ kia vui mừng kêu lên.
Lúc trước, khi nhà Lý Địch bị Đảng Hạng bắt đi, nhà chú Hai cách đó không xa cũng không thoát khỏi.
Chẳng qua bọn họ bị hai đội khác bắt giữ, hai nhà trên đường vội vã tới gặp nhau, chưa kịp chào đã bị tách ra.
Tới vương thành, hai anh em bị đưa tới phủ Tể tướng, còn thím Hai bị đưa tới nhà khác.
“Địch Địch, cha mẹ con đâu?” Thím Hai hỏi.
“Bọn họ chết trên đường tới đây... mắt Lý Địch đỏ hoe trả lời: “Chú Hai và đệ đệ đâu rồi ạ?”
“Bọn họ cũng không còn nữa rồi...” Thím Hai thở dài. Niềm vui bất ngờ khi ba người gặp mặt đều bị cuốn trôi.
Nhưng Lý Địch nhanh chóng bình tĩnh lại, kiên quyết nói: “Chúng ta còn sống, nếu chú hai, đệ đệ, cha mẹ con trên trời có thiêng cũng sẽ mừng cho chúng tai”
“Đúng vậy, chúng ta còn sống!” Thím Hai gật đầu: “Con còn sống, hương khói của nhà họ Lý vẫn sẽ được tiếp tục, sau này thím có chết cũng có thể gặp được chú Hai của conl... Địch Địch, ngày trước chú Hai con có chôn hai cây vàng ở sân sau, khi nào về thím đào cho con, con dùng để dựng lại cửa hàng trong nhài”
“Thím Hai, con không muốn về đâu!”
Lý Địch nhìn về phía những nhân viên hộ tống đang bận rộn: “Con muốn đi Xuyên Thục, theo ngài quốc sư!”
“Ngài quốc sư gì cơ?” Thím Hai ngạc nhiên hỏi.
“Là ân nhân của chúng ta đó!”
Lý Địch chỉ vào lá cờ màu đen: “Khi chiều con vừa mới hỏi qua, bọn họ là tiêu cục Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi, quốc sư Đại Khang chúng ta!”