Đánh lâu như vậy, người chết cũng rất nhiều, các bộ lạc Đông Man vốn rất ghét chiến tranh, bây giờ lại mất đi trụ cột là vua, lòng người lập tức tan nát.
Con người ai cũng có lòng riêng, bộ lạc phụ trách đánh phía sau cũng thuộc con cháu nhà vua, nhưng bây giờ vua bị bắt rồi, bọn họ lại không có khả năng cứu, đương nhiên sẽ nghĩ tới bảo vệ mạng mình.
Hỏa lực của súng kíp cũng khiến cho ky binh sợ hãi.
Những cái ống đen ngòm kia chỉ cần phun lửa ra, bọn họ đã chết nhiều người, quả thật rất đáng sợ!
Phương thức sinh tồn trên thảo nguyên trước nay vẫn luôn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, vô cùng tàn khốc.
Trước đây ky binh đánh phía sau có vua che chở, đã đắc tội với rất nhiều bộ lạc.
Bây giờ vua đã bị bắt, sau khi trở về, bọn họ nhất định sẽ bị những bộ lạc khác nhắm vào, nếu như có quá nhiều người chết ở đây thì ngay cả cơ hội phản kháng bọn họ cũng không có.
Thật ra đây cũng chính là lý do Kim Phi ra lệnh cho quân Uy Thắng đuổi giết bọn họ.
Dù vua đã bị bắt nhưng thế lực dưới quyền hắn vẫn rất mạnh, nếu như có người kế nhiệm thì có thể sẽ nhanh chóng ổn định lại được thế cục thảo nguyên.
Bây giờ biên giới Đại Khang còn đang hỗn loạn, Kim Phi thật sự không muốn phân tâm đối phó với Đông Man, cũng không có sức để làm.
Không giống Thổ Phiên và Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đảng Hạng rất gần Xuyên Thục, chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ, Kim Phi lúc nào cũng có thể phái người đi cứu viện.
Nhưng Đông Man cách Xuyên Thục rất xa, nếu nơi này mà xảy ra chuyện, phải mất rất nhiều thời gian để tin tức truyền về Kim Xuyên.
Ví dụ như lần này, người Đông Man đã khống chế phi thuyền và bồ câu đưa thư, thư cầu cứu của Lưu Thiết không thể nào đưa ra ngoài được, vẫn là Kim Phi biết được sự tồn tại của Hải Đông Thanh, nhận ra thành Du Quan có thể xảy ra chuyện, sau đó mới phải Trấn Viễn số 1 tới kiểm tra tình hình.
Kết quả Trấn Viễn số 1 đã bị kẻ địch đánh chìm, suýt chút nữa không truyền được tin của thành Du Quan.
Để giải quyết vấn đề phiền toái này, biện pháp tốt nhất chính là để Đông Man và Thổ Phiên tự loạn.
Như vậy, bọn họ sẽ tự nội đấu, không có tâm trạng gây. phiền toái cho Đại Khang.
Trước mắt, biện pháp này của Kim Phi thật sự đã phát huy tác dụng, từ sau khi Ngưu Bôn giết chết Gada, Thổ Phiên cũng không tới gây rắc rối gì nữa.
Chính bởi vì việc này thành công, Kim Phi mới có thể cho. tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân mạo hiểm đi mai phục. vua, quân Uy Thắng mới có thể truy đuổi ky binh phía sau.
Đáng tiếc thảo nguyên là sân nhà ky binh, quá thích hợp cho ngựa chiến chạy.
Dù uy lực của súng kíp có mạnh tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào bắt được nhiều quân địch, chủ lực ky binh cuối cùng vẫn chạy thoát.
Thật ra nếu Kim Phi hạ lệnh sớm hơn một chút, khi chủ lực của quân địch vừa mới bắt đầu rút lui mà hạ lệnh truy kích có thể thành quả sẽ lớn hơn.
Nhưng như vậy, lỡ như chủ lực của quân địch phản công, quân Uy Thẳng và đội súng kíp cũng sẽ bị bao vây.
Dù cho cuối cùng có thành công phá vòng vây, số tử vong cũng sẽ rất lớn.
Con người ai cũng có lòng riêng, bộ lạc phụ trách đánh phía sau cũng thuộc con cháu nhà vua, nhưng bây giờ vua bị bắt rồi, bọn họ lại không có khả năng cứu, đương nhiên sẽ nghĩ tới bảo vệ mạng mình.
Hỏa lực của súng kíp cũng khiến cho ky binh sợ hãi.
Những cái ống đen ngòm kia chỉ cần phun lửa ra, bọn họ đã chết nhiều người, quả thật rất đáng sợ!
Phương thức sinh tồn trên thảo nguyên trước nay vẫn luôn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, vô cùng tàn khốc.
Trước đây ky binh đánh phía sau có vua che chở, đã đắc tội với rất nhiều bộ lạc.
Bây giờ vua đã bị bắt, sau khi trở về, bọn họ nhất định sẽ bị những bộ lạc khác nhắm vào, nếu như có quá nhiều người chết ở đây thì ngay cả cơ hội phản kháng bọn họ cũng không có.
Thật ra đây cũng chính là lý do Kim Phi ra lệnh cho quân Uy Thắng đuổi giết bọn họ.
Dù vua đã bị bắt nhưng thế lực dưới quyền hắn vẫn rất mạnh, nếu như có người kế nhiệm thì có thể sẽ nhanh chóng ổn định lại được thế cục thảo nguyên.
Bây giờ biên giới Đại Khang còn đang hỗn loạn, Kim Phi thật sự không muốn phân tâm đối phó với Đông Man, cũng không có sức để làm.
Không giống Thổ Phiên và Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đảng Hạng rất gần Xuyên Thục, chỉ cần có một chút động tĩnh nhỏ, Kim Phi lúc nào cũng có thể phái người đi cứu viện.
Nhưng Đông Man cách Xuyên Thục rất xa, nếu nơi này mà xảy ra chuyện, phải mất rất nhiều thời gian để tin tức truyền về Kim Xuyên.
Ví dụ như lần này, người Đông Man đã khống chế phi thuyền và bồ câu đưa thư, thư cầu cứu của Lưu Thiết không thể nào đưa ra ngoài được, vẫn là Kim Phi biết được sự tồn tại của Hải Đông Thanh, nhận ra thành Du Quan có thể xảy ra chuyện, sau đó mới phải Trấn Viễn số 1 tới kiểm tra tình hình.
Kết quả Trấn Viễn số 1 đã bị kẻ địch đánh chìm, suýt chút nữa không truyền được tin của thành Du Quan.
Để giải quyết vấn đề phiền toái này, biện pháp tốt nhất chính là để Đông Man và Thổ Phiên tự loạn.
Như vậy, bọn họ sẽ tự nội đấu, không có tâm trạng gây. phiền toái cho Đại Khang.
Trước mắt, biện pháp này của Kim Phi thật sự đã phát huy tác dụng, từ sau khi Ngưu Bôn giết chết Gada, Thổ Phiên cũng không tới gây rắc rối gì nữa.
Chính bởi vì việc này thành công, Kim Phi mới có thể cho. tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân mạo hiểm đi mai phục. vua, quân Uy Thắng mới có thể truy đuổi ky binh phía sau.
Đáng tiếc thảo nguyên là sân nhà ky binh, quá thích hợp cho ngựa chiến chạy.
Dù uy lực của súng kíp có mạnh tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào bắt được nhiều quân địch, chủ lực ky binh cuối cùng vẫn chạy thoát.
Thật ra nếu Kim Phi hạ lệnh sớm hơn một chút, khi chủ lực của quân địch vừa mới bắt đầu rút lui mà hạ lệnh truy kích có thể thành quả sẽ lớn hơn.
Nhưng như vậy, lỡ như chủ lực của quân địch phản công, quân Uy Thẳng và đội súng kíp cũng sẽ bị bao vây.
Dù cho cuối cùng có thành công phá vòng vây, số tử vong cũng sẽ rất lớn.