Kim Phi từng dặn dò anh ta giải quyết được chiếc thuyền lửa đầu tiên thì phải quay về báo lại tình hình cho y.
Trèo lên boong thuyền bằng dây thừng, Thiết Chùy mừng rỡ nói: “Tiên sinh, chiếc thuyền này lợi hại thật! So với lúc trước ở Kim Nguyệt Các...”
Nói được một nửa thì thấy ánh mắt bất mãn của Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tâm, anh ta lập tức ngậm miệng lại.
Vợ của Thiết Chùy đã mất vì bệnh vào mấy năm trước, sau đó vì trong nhà nghèo quá, vẫn luôn không tái hôn.
Sau đó đi theo Kim Phi, trong tay không thiếu tiền nữa, lại thường đến thanh lâu.
Nhưng dạo này không biết làm sao mà lại có mối quan hệ với tỷ muội của Vạn Hạc Minh là Vạn Vũ Hồng.
Mối quan hệ giữa Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tâm tương đối tốt, có lần ở trên thuyền, Thiết Chùy khoe với mấy nhân viên hộ tống khác về công bán xà phòng ở thanh lâu trên kinh thành của mình, vừa lúc bị Bắc Thiên Tâm đi ngang qua nghe được.
Bắc Thiên Tâm hung hăng đánh anh ta một trận, còn cảnh cáo anh ta không được nhắc đến chuyện thanh lâu nữa, càng không thể đến thanh lâu, nếu không thấy một lần thì đánh một lần.
Lúc đó Thiết Chùy bị đánh đến mức không ngồi dậy được, chỉ đành đồng ý.
Từ sau hôm đó, Thiết Chùy nhìn thấy Bắc Thiên Tâm là sợ.
Nếu là bình thường, Kim Phi chắc chắn sẽ trêu Thiết Chùy, nhưng lần này thì không, y lo lắng hỏi: “Máy hơi nước có rung lắc không? Tay lái bị kẹt không?”
“Không rung lắc, tay lái cũng rất linh hoạt”.
Thiết Chùy lại bắt đầu nói: “Tiên sinh, có chiếc thuyền này rồi, chúng ta không còn sợ bất kỳ thuyền lửa nào nữa, đến một thì đánh sập một. Thuyền lớn cũng có thể chạy rồi”.
“Ngươi vừa tiếp xúc với chiếc thuyền này, phải từ từ”.
Kim Phi nhắc: “Tốc độ của ca-nô rất nhanh, một khi tông phải thuyền khác, nhẹ thì gấy xương, nặng thì mất mạng”.
“Tiên sinh yên tâm, ta không sợ”, Thiết Chùy võ ngực nói.
“Nói huynh là đầu gỗ mà huynh không tin, sư phụ ta không phải đang lo cho huynh, mà đang lo cho chiếc thuyền”.
Vạn Hạc Minh liếc mắt nhìn Thiết Chùy nói: “Vật liệu trên thuyền chỉ đủ tạo ra một chiếc máy hơi nước nhỏ này, nếu huynh tông hỏng, xem sư phụ sẽ xử lý huynh thế nào”.
“Nói lung tung gì thế”.
Kim Phi vỗ đầu Vạn Hạc Minh.
Vạn Hạc Minh bĩu môi, trợn mắt nhìn Thiết Chùy.
Trong mắt cậu bé, trên đời này chỉ có Kim Phi mới xứng với tỷ của mình, thế nên sau khi biết Vạn Vũ Hồng và Thiết
Chùy ở bên nhau, Vạn Hạc Minh đã rất tức giận.
Trước đó gặp Thiết Chùy là gọi đại thúc, bây giờ cũng không gọi nữa, thấy anh ta là trợn mắt nhìn.
Người xung quanh thấy dáng vẻ tức giận của Vạn Hạc Minh thì đều bật cười.
Thiết Chùy gãi đầu, cười nói: “Tiên sinh, vậy ta xuống trước”.
“Đi đi, nhớ mang theo bong bóng heo”.
Kim Phi võ vai Thiết Chùy: “Đùa thôi, vẫn nên chú ý an toàn”.
“Ta biết rồi”.
Thiết Chùy gật đầu, lại nhìn Vạn Vũ Hồng, sau đó quay về trên thuyền cứu sinh.
Thuyền cứu sinh không chỉ được trang bị thêm máy hơi nước loại nhỏ, còn trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ở đầu thuyền.
Khi gặp những thuyền lửa nhỏ như bè tre, nhân viên hộ tống dùng ống thép để đẩy ra xa, khi gặp thuyền lửa lớn hơn thì dùng móc đầu ống thép kéo đi.
Nếu địch thả nhiều thuyền lửa ra quá hoặc thuyền lửa quá lớn khiến thuyền cứu sinh không thể kéo được thì họ sẽ dùng cung nỏ hạng nặng hoặc máy bắn đá để tiêu diệt đối phương.
“Thủy quân” của Sở vương đã tính toán rõ ràng tốc độ của thuyền hơi nước, để ngăn cản Kim Phi thả khinh khí cầu ném bom, chúng không dám đột kích quá nhiều thuyền đánh cá cùng một lúc.
Thuyền hơi nước tiến đến trước, chúng phái một nhóm thuyền đánh cá ở thượng nguồn để chặn lại.
Bình thường, chúng chỉ cần bố trí thuyền đánh cá của mình ở mười kilomet trước khi thuyền lớn đến thì sẽ có đủ thời gian.
Nhưng để đảm bảo, mưu sĩ yêu cầu họ đến trước hai mươi dặm.
Nhưng thuyền cứu sinh hơi nước xuất hiện là chuyện địch không ngờ đến, bị đánh cho trở tay không kịp.
Có thuyền cứu sinh hơi nước mở đường, cuối cùng tốc độ của thuyền hơi nước cũng phát huy tác dụng.
Trong nửa canh giờ trước khi trời tối, thuyền chạy một mạch hơn ba mươi dặm, ra khỏi vòng vây của địch.
Hai ngày vừa qua là ngày trăng tròn, để đề phòng địch lại gây rối vào ban đêm, Kim Phi ra lệnh cho thuyền cứu sinh thăm dò đường đi phía trước, thuyền lớn giảm tốc độ, mạo hiểm đi theo phía sau.
Trèo lên boong thuyền bằng dây thừng, Thiết Chùy mừng rỡ nói: “Tiên sinh, chiếc thuyền này lợi hại thật! So với lúc trước ở Kim Nguyệt Các...”
Nói được một nửa thì thấy ánh mắt bất mãn của Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tâm, anh ta lập tức ngậm miệng lại.
Vợ của Thiết Chùy đã mất vì bệnh vào mấy năm trước, sau đó vì trong nhà nghèo quá, vẫn luôn không tái hôn.
Sau đó đi theo Kim Phi, trong tay không thiếu tiền nữa, lại thường đến thanh lâu.
Nhưng dạo này không biết làm sao mà lại có mối quan hệ với tỷ muội của Vạn Hạc Minh là Vạn Vũ Hồng.
Mối quan hệ giữa Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tâm tương đối tốt, có lần ở trên thuyền, Thiết Chùy khoe với mấy nhân viên hộ tống khác về công bán xà phòng ở thanh lâu trên kinh thành của mình, vừa lúc bị Bắc Thiên Tâm đi ngang qua nghe được.
Bắc Thiên Tâm hung hăng đánh anh ta một trận, còn cảnh cáo anh ta không được nhắc đến chuyện thanh lâu nữa, càng không thể đến thanh lâu, nếu không thấy một lần thì đánh một lần.
Lúc đó Thiết Chùy bị đánh đến mức không ngồi dậy được, chỉ đành đồng ý.
Từ sau hôm đó, Thiết Chùy nhìn thấy Bắc Thiên Tâm là sợ.
Nếu là bình thường, Kim Phi chắc chắn sẽ trêu Thiết Chùy, nhưng lần này thì không, y lo lắng hỏi: “Máy hơi nước có rung lắc không? Tay lái bị kẹt không?”
“Không rung lắc, tay lái cũng rất linh hoạt”.
Thiết Chùy lại bắt đầu nói: “Tiên sinh, có chiếc thuyền này rồi, chúng ta không còn sợ bất kỳ thuyền lửa nào nữa, đến một thì đánh sập một. Thuyền lớn cũng có thể chạy rồi”.
“Ngươi vừa tiếp xúc với chiếc thuyền này, phải từ từ”.
Kim Phi nhắc: “Tốc độ của ca-nô rất nhanh, một khi tông phải thuyền khác, nhẹ thì gấy xương, nặng thì mất mạng”.
“Tiên sinh yên tâm, ta không sợ”, Thiết Chùy võ ngực nói.
“Nói huynh là đầu gỗ mà huynh không tin, sư phụ ta không phải đang lo cho huynh, mà đang lo cho chiếc thuyền”.
Vạn Hạc Minh liếc mắt nhìn Thiết Chùy nói: “Vật liệu trên thuyền chỉ đủ tạo ra một chiếc máy hơi nước nhỏ này, nếu huynh tông hỏng, xem sư phụ sẽ xử lý huynh thế nào”.
“Nói lung tung gì thế”.
Kim Phi vỗ đầu Vạn Hạc Minh.
Vạn Hạc Minh bĩu môi, trợn mắt nhìn Thiết Chùy.
Trong mắt cậu bé, trên đời này chỉ có Kim Phi mới xứng với tỷ của mình, thế nên sau khi biết Vạn Vũ Hồng và Thiết
Chùy ở bên nhau, Vạn Hạc Minh đã rất tức giận.
Trước đó gặp Thiết Chùy là gọi đại thúc, bây giờ cũng không gọi nữa, thấy anh ta là trợn mắt nhìn.
Người xung quanh thấy dáng vẻ tức giận của Vạn Hạc Minh thì đều bật cười.
Thiết Chùy gãi đầu, cười nói: “Tiên sinh, vậy ta xuống trước”.
“Đi đi, nhớ mang theo bong bóng heo”.
Kim Phi võ vai Thiết Chùy: “Đùa thôi, vẫn nên chú ý an toàn”.
“Ta biết rồi”.
Thiết Chùy gật đầu, lại nhìn Vạn Vũ Hồng, sau đó quay về trên thuyền cứu sinh.
Thuyền cứu sinh không chỉ được trang bị thêm máy hơi nước loại nhỏ, còn trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ở đầu thuyền.
Khi gặp những thuyền lửa nhỏ như bè tre, nhân viên hộ tống dùng ống thép để đẩy ra xa, khi gặp thuyền lửa lớn hơn thì dùng móc đầu ống thép kéo đi.
Nếu địch thả nhiều thuyền lửa ra quá hoặc thuyền lửa quá lớn khiến thuyền cứu sinh không thể kéo được thì họ sẽ dùng cung nỏ hạng nặng hoặc máy bắn đá để tiêu diệt đối phương.
“Thủy quân” của Sở vương đã tính toán rõ ràng tốc độ của thuyền hơi nước, để ngăn cản Kim Phi thả khinh khí cầu ném bom, chúng không dám đột kích quá nhiều thuyền đánh cá cùng một lúc.
Thuyền hơi nước tiến đến trước, chúng phái một nhóm thuyền đánh cá ở thượng nguồn để chặn lại.
Bình thường, chúng chỉ cần bố trí thuyền đánh cá của mình ở mười kilomet trước khi thuyền lớn đến thì sẽ có đủ thời gian.
Nhưng để đảm bảo, mưu sĩ yêu cầu họ đến trước hai mươi dặm.
Nhưng thuyền cứu sinh hơi nước xuất hiện là chuyện địch không ngờ đến, bị đánh cho trở tay không kịp.
Có thuyền cứu sinh hơi nước mở đường, cuối cùng tốc độ của thuyền hơi nước cũng phát huy tác dụng.
Trong nửa canh giờ trước khi trời tối, thuyền chạy một mạch hơn ba mươi dặm, ra khỏi vòng vây của địch.
Hai ngày vừa qua là ngày trăng tròn, để đề phòng địch lại gây rối vào ban đêm, Kim Phi ra lệnh cho thuyền cứu sinh thăm dò đường đi phía trước, thuyền lớn giảm tốc độ, mạo hiểm đi theo phía sau.