Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được thôi!"

Đại Lưu cũng biết chuyện Kim Phi và Trần Cát đánh cược với nhau, vội vàng gọi cận vệ đi dắt ngựa đến.

"Đại Lưu huynh đệ, dắt cho ta một con nhé!" Tả Chi Uyên hét lên.

Đợi khi đám người Đại Lưu cưỡi ngựa đến, Kim Phi quay người đi thẳng đến hoàng cung.

Đoạn đường giữa bộ Công và hoàng cung là một trong những con đường sầm uất nhất kinh thành, bên đường khắp nơi đều là những người bán hàng, người đi đường cũng vô tận không dứt.

Kim Phi từng có quy định, khi các nhân viên hộ tống không có nhiệm vụ khẩn cấp, họ không bao giờ cưỡi ngựa nhanh quanh kinh thành và cũng cố gắng không làm phiền dân chúng.

Nhưng Đại Lưu sợ người đi đường sẽ cản trở Kim Phi nên đã phá lệ để cho người cưỡi ngựa đi trước mở đường cho Kim Phi.

"Ồ, đây là xe gì vậy? Chỉ có hai bánh xe, tại sao lại không ngã vậy?”

"Ta cũng không biết, chưa từng thấy bao giờ."

"Các ngươi mau nhìn xem, người ngồi trên đó là Kim tiên sinh đó!"

"Chẳng trách cái xe này không đổ được, hóa ra là do Kim tiên sinh làm phép!"

"Đừng nói nữa, nhanh tránh đường đi, đừng chặn đường Kim tiên sinhI"

Gần đây Kim Phi thường xuyên hoạt động ở kinh thành, rất nhiều người đều biết y.

Ở thời phong kiến, dân chúng rất dễ mê tín, sau khi được người kể chuyện xử lý sâu hơn, bản lĩnh làm việc của Kim Phi trong câu chuyện càng ngày càng lớn, rất nhiều người coi y như một vị thần.

Trong mắt mọi người, Kim Phi có thể đưa người lên trời, vậy thì đi xe hai bánh có gì ngạc nhiên chứ?

Dân chúng vừa nhường đường, vừa chỉ vào chiếc xe đạp.

Tin tức Quốc sư Kim tiên sinh chế tạo ra một loại thần khí đã lan truyền nhanh chóng, sau khi biết tin ngày càng có nhiều người đến hóng hớt, và cũng tiện xem Quốc sư Kim tiên sinh trông như thế nào luôn.

Cũng may người dân vừa sùng bái vừa kính trọng Kim Phi, không dám chặn đường, chỉ dám đứng bên đường nhìn.

Hiện tại kinh thành đã trở thành thiên hạ của Cục tình báo, Kim Phi vẫn cách xa hoàng cung, mật thám đã truyền tin tức về trong cung rồi.

Trân Cát đang phê chuẩn tấu chương với Cửu công chúa trong Ngự Thư Phòng, sau khi nhận được báo cáo của Ngân Tước, ném cây bút chu sa xuống, đứng dậy đi về phía cửa.

Cửu công chúa cũng biết vụ cá cược giữa Kim Phi và Trần Cát, khi nghe nói Kim Phi thực sự có thể làm xe được một chiếc xe đạp, cô ấy nhanh chóng đặt tấu chương xuống và đi theo Trần Cát.

Hai người dẫn theo một đám thái giám và cung nữ xông tới cửa cung, liếc mắt nhìn thấy Kim Phi trong đám người.

Chiếc xe đạp do Kim Phi chế tạo thực sự rất cao, khi y cưỡi lên bên trên thì cao hơn một chút so với đám người Đại Lưu đang cưỡi ngựa, khiến y nổi bật giữa đám đông luôn.

"Thực sự là hai cái bánh xe thật!"

Trần Cát buông ống nhòm trong tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Quốc sư không hổ là quốc sư!"

Cửu công chúa nhẹ nhàng cau mày.

Kim Phi đã làm ra một chiếc xe đạp và cưỡi nó đến hoàng cung một cách phô trương như vậy, rõ ràng là muốn thúc giục Trần Cát thực hiện lời hứa của mình.

Trần Cát chỉ nghĩ đến chơi, căn bản chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng Cửu công chúa lại không thể không lo lăng.

Những năm gần đây ngân khố Đại Khang đã thâm hụt nghiêm trọng, mặc dù hiện tại đã giết chết một nhóm tham quan, tịch thu tài sản được không ít tiền bạc và lương thực, cũng đã ngừng việc cống nạp cho Đảng Hạng và Đông Man, áp lực đã bớt đi rất nhiều, nhưng thu thuế cũng đã giảm đi rất nhiều.

Để một quốc gia có thể vận hành được, có quá nhiều nơi cần phải dùng đến tiền.

Với tiêu chuẩn thuế hiện hành của Đại Khang, số tiền còn lại trong kho bạc hàng năm thực sự không nhiều, còn lâu mới

đủ để hỗ trợ kế hoạch do Kim Phi đề xuất.

Cửu công chúa đang suy nghĩ nên làm gì, nhưng suy nghĩ của cô ấy lại bị âm thanh kích động của Trần Cát cắt đứt.

"Ngân Tước, phái người đi nói với quốc sư, bảo quốc sư đi từ cổng Đỉnh Thịnh vào cung, trẫm cũng muốn thử cái xe hai bánh này!"

"Đi từ cổng Đỉnh Thịnh sao?"

Ngân Tước không khỏi sửng sốt trong giây lát.

Hoàng cung có mấy cổng thành, nhưng phần lớn các cổng đều là bậc thang, chỉ có vài con đường bằng, thuận tiện để cho hoàng đế cưỡi ngựa ra vào cung điện.

Cổng Đỉnh Thịnh là một trong những con đường bằng phẳng, theo quy định của Đại Khang, chỉ có hoàng đế và hoàng thân quốc thích mới có thể đi trên con đường này.

Mặc dù Kim Phi là quốc sư nhưng cũng không có tư cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK