Bây giờ Tấn vương đang phiền lòng, đâu có tâm trạng đi gặp sứ giả Đông Man?
Ông ta xua tay nói: "Không nhìn thấy trẫm đang bận sao? Không gặp!"
Nếu như là ở thời bình gặp phải tình huống như thế này, thái giám chắc chắn sẽ không dám nói gì, quay người rời đi.
Nhưng bây giờ hắn ta không rời đi, mà đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Tể tướng cau mày hỏi: "Người còn có việc gì sao?"
Thái giám do dự một chút, sau đó can đảm nói: "Sứ giả Đông Man nói rằng bọn họ đã tìm được cách phá hủy khinh khí cầu và phi thuyền..."
"Cái gì?" Tấn vương và tể tướng cùng mở to mắt.
Sở dĩ nguyên nhân lớn nhất mà không có ai có thể ngăn chặn được tiêu cục Trấn Viễn không phải là nhờ vào phi thuyền và khinh khí cầu sao?
Mặc dù cung nỏ hạng nặng rất đáng sợ nhưng không phải là vô địch.
Nếu như một trận chiến lớn được tổ chức ở khu đất trống, cung nỏ hạng nặng rất khó có được ưu thế đè bẹp tình hình.
Nhưng khinh khí cầu và phi thuyền có thể bay lên trời, vững vàng chiếm thế chủ động trên chiến trường.
Cộng thêm lựu đạn và bom chớp sáng, thực sự quá đáng SỢ.
Thật ra, sức công phá của lựu đạn không đến mức quá lớn, nhưng phi thuyền và khinh khí cầu bay quá cao, muốn đánh là đánh, muốn đi là đi, nhóm người Tấn vương không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống.
Bị đánh mà không thể chống trả, là điều đả kích tinh thân binh sĩ của kẻ địch nhất!
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hậu quả của việc binh sĩ mất đi tinh thần trên chiến trường là trí mạng.
Nếu như có thể giải quyết được khinh khí cầu và phi thuyền, huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn cũng sẽ bị đánh vỡi
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đều là những tinh anh, cộng lại cũng không có bao nhiêu người.
Mà những người quyền quý danh tiếng và phiên vương như Tấn vương, Ngô vương, Sở vương, ai mà không có căn cơ thâm sâu?
Các cựu binh thuộc hạ của bọn họ đánh đơn lẻ chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bọn họ nhiều người!
Nếu không có phi thuyền và khinh khí cầu, các phiên vương và đám quyền quý chỉ dựa vào người chất đống lên cũng có thể nhấn chìm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Nghĩ đến đây, vẻ ưu sầu trên mặt Tấn vương đã bị xóa sạch, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng: "Mời sứ giả Đông Man đi vào!"
Thái giám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài thông báo.
Một lúc sau, sứ giả Đông Man với bím tóc trên đầu đi theo thái giám vào trong lều vải.
Hiện tại Tấn vương đã tự xưng là Hoàng đế, theo quy định, sứ giải Đông Man nên quỳ xuống vái lạy.
Nhưng người Đông Man thậm chí còn không cúi người xuống, chỉ thản nhiên chắp tay lại, coi như là hành lễ với Tấn vương.
Lễ nghỉ là cách phản ánh tốt nhất uy quyền của quân vương, bình thường Tấn vương quan tâm đến những điều này nhất.
Nếu như là lúc khác, Tấn vương nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này ông ta cần nhờ vả đối phương, chỉ hơi cau mày, nhưng cũng không dây dưa ở chuyện này.
Hơn nữa, Tấn vương biết rõ, trong khi đàm phán ai lên tiếng trước người đó sẽ mất đi quyền chủ động, nên dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Vua của các ngươi phái ngươi đến gặp trẫm, có chuyện gì?"
Nhưng sao người được vua Đông Man chọn làm sứ giả có thể bị Tấn vương dễ dàng lừa gạt như vậy?
Vừa rồi sứ giả cố tình tỏ ra thờ ơ với Tấn vương chính là một loại dò xét.
Tấn vương không truy cứu, sứ giả Đông Man lập tức đoán được thái độ của ông ta.
Ông ta xua tay nói: "Không nhìn thấy trẫm đang bận sao? Không gặp!"
Nếu như là ở thời bình gặp phải tình huống như thế này, thái giám chắc chắn sẽ không dám nói gì, quay người rời đi.
Nhưng bây giờ hắn ta không rời đi, mà đứng đó với vẻ mặt bối rối.
Tể tướng cau mày hỏi: "Người còn có việc gì sao?"
Thái giám do dự một chút, sau đó can đảm nói: "Sứ giả Đông Man nói rằng bọn họ đã tìm được cách phá hủy khinh khí cầu và phi thuyền..."
"Cái gì?" Tấn vương và tể tướng cùng mở to mắt.
Sở dĩ nguyên nhân lớn nhất mà không có ai có thể ngăn chặn được tiêu cục Trấn Viễn không phải là nhờ vào phi thuyền và khinh khí cầu sao?
Mặc dù cung nỏ hạng nặng rất đáng sợ nhưng không phải là vô địch.
Nếu như một trận chiến lớn được tổ chức ở khu đất trống, cung nỏ hạng nặng rất khó có được ưu thế đè bẹp tình hình.
Nhưng khinh khí cầu và phi thuyền có thể bay lên trời, vững vàng chiếm thế chủ động trên chiến trường.
Cộng thêm lựu đạn và bom chớp sáng, thực sự quá đáng SỢ.
Thật ra, sức công phá của lựu đạn không đến mức quá lớn, nhưng phi thuyền và khinh khí cầu bay quá cao, muốn đánh là đánh, muốn đi là đi, nhóm người Tấn vương không có cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân viên hộ tống ném lựu đạn xuống.
Bị đánh mà không thể chống trả, là điều đả kích tinh thân binh sĩ của kẻ địch nhất!
Đây mới là điều đáng sợ nhất.
Hậu quả của việc binh sĩ mất đi tinh thần trên chiến trường là trí mạng.
Nếu như có thể giải quyết được khinh khí cầu và phi thuyền, huyền thoại bất khả chiến bại của tiêu cục Trấn Viễn cũng sẽ bị đánh vỡi
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đều là những tinh anh, cộng lại cũng không có bao nhiêu người.
Mà những người quyền quý danh tiếng và phiên vương như Tấn vương, Ngô vương, Sở vương, ai mà không có căn cơ thâm sâu?
Các cựu binh thuộc hạ của bọn họ đánh đơn lẻ chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng bọn họ nhiều người!
Nếu không có phi thuyền và khinh khí cầu, các phiên vương và đám quyền quý chỉ dựa vào người chất đống lên cũng có thể nhấn chìm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn.
Nghĩ đến đây, vẻ ưu sầu trên mặt Tấn vương đã bị xóa sạch, thay vào đó là vẻ mặt vui mừng: "Mời sứ giả Đông Man đi vào!"
Thái giám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra ngoài thông báo.
Một lúc sau, sứ giả Đông Man với bím tóc trên đầu đi theo thái giám vào trong lều vải.
Hiện tại Tấn vương đã tự xưng là Hoàng đế, theo quy định, sứ giải Đông Man nên quỳ xuống vái lạy.
Nhưng người Đông Man thậm chí còn không cúi người xuống, chỉ thản nhiên chắp tay lại, coi như là hành lễ với Tấn vương.
Lễ nghỉ là cách phản ánh tốt nhất uy quyền của quân vương, bình thường Tấn vương quan tâm đến những điều này nhất.
Nếu như là lúc khác, Tấn vương nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này ông ta cần nhờ vả đối phương, chỉ hơi cau mày, nhưng cũng không dây dưa ở chuyện này.
Hơn nữa, Tấn vương biết rõ, trong khi đàm phán ai lên tiếng trước người đó sẽ mất đi quyền chủ động, nên dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ hỏi: "Vua của các ngươi phái ngươi đến gặp trẫm, có chuyện gì?"
Nhưng sao người được vua Đông Man chọn làm sứ giả có thể bị Tấn vương dễ dàng lừa gạt như vậy?
Vừa rồi sứ giả cố tình tỏ ra thờ ơ với Tấn vương chính là một loại dò xét.
Tấn vương không truy cứu, sứ giả Đông Man lập tức đoán được thái độ của ông ta.