Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy được coi là cận vệ riêng của Kim Phi, ngày đêm thân thiết với đội cận vệ do Đại Lưu chỉ huy, mặc dù lúc rảnh rỗi Bắc Thiên Tầm thích đi dạy dỗ đám người Đại Lưu một chút, nhưng từ lâu trong lòng cô ấy đã coi họ như là những chiến hữu cùng sống cùng chết.

Vừa rồi nghe thấy tiếng nổ lớn ở phía sau lưng, tim Bắc Thiên Tâm cũng đau thắt lại như Đại Lưu.

Nếu không phải đưa Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi, vừa rồi cô ấy đã quay lại giết cho bằng hết.

Bây giờ Đại Lưu đã được giải thoát, còn cô ấy vẫn phải gánh chịu nỗi đau và tiếp tục tiến về phía trước.

Quay đầu nhìn về phía nam lần nữa, xác nhận bọn cướp biển cũng không nhìn tới nơi này, Bắc Thiên Tâm mới kéo buồm trên thuyền nhỏ lên.

Không biết gió nổi lên lúc nào, nhưng sau khi buồm giương lên, thuyền nhỏ dưới tác dụng của cánh buồm đã trôi về phía bắc.

Bắc Thiên Tâm cũng bị trúng độc, vừa rồi là dựa vào sự kích thích mãnh liệt của thuốc giải để tỉnh táo, bây giờ đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy cũng cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng.

Sau khi kiên trì gân một nén nhang, cuối cùng Bắc Thiên Tâm cũng không kiên trì được nữa, dựa vào vai Kim Phi ngủ Say.

Lúc này Kim Phi đang nằm mơ. Y mơ thấy mình rơi vào một biển máu, trên mặt biển có những làn sóng đỏ như máu đang cuồn cuộn, vô số thi thể đang lăn lộn trong sóng biển.

Kim Phi cảm giác những thi thể này hơi quen mắt, nhưng y lại không thể nhìn rõ mặt.

Vì thế y cũng liều mạng bơi đi để đuổi theo thi thể, nhưng y càng bơi theo thì lại càng xa.

Cũng không biết đã bơi bao lâu, cuối cùng y cũng vào được bờ, đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy thi thể ở khắp nơi.

Các thi thể đều mặc quần áo của nhân viên hộ tống, Kim Phi lật một thi thể qua, lộ ra khuôn mặt của Đại Lưu.

Kim Phi giật mình tát vào má Đại Lưu nhưng Đại Lưu hoàn toàn phớt lờ y.

Buông Đại Lưu ra, Kim Phi lại lật thi thể bên cạnh.

“Tiểu Bắc!”





Hô hấp của Kim Phi trở nên nặng nề, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Sau khi ôm thi thể Đường Tiểu Bắc khóc hồi lâu, y lại lật thi thể bên cạnh Đường Tiểu Bắc, lần này là Bắc Thiên Tâm.

Thế là Kim Phi không ngừng lật thi thể.

Nhưng thi thể quá nhiều, lúc đầu y còn gọi được tên nhân viên hộ tống, nhưng sau đó, những thi thể này y cảm thấy rất quen mặt nhưng lại không nhớ nổi là ai.

Càng về sau, khuôn mặt của những thi thể càng mờ đi.

Không biết lật bao lâu, Kim Phi đi tới một chỗ bên ngoài thành trì.

Nhìn lên, thấy thành trì đang tràn ngập ánh lửa, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Bên ngoài thành trì, thi thể chất đống như núi, máu loãng tụ lại thành sông, chảy vào sông Trường Giang.

Trường Giang rộng lớn đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.

"Chẳng trách biển rộng lại biến thành biển máu, rốt cuộc là đã chết bao nhiêu người!"

Kim Phi quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu lên.

Y không biết thành trì này là nơi nào, không biết tại sao lại có nhiều người chết như vậy, cũng không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ.

Điều duy nhất y có thể làm là ngồi bệt xuống đất khóc.

Y đang khóc thì thấy có người đến bên cạnh mình.

Ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt đầy máu của Quan Hạ Nhi.

"Hạ Nhi, sao nàng lại tới đây?" Kim Phi vội vàng đứng dậy, kéo tay Quan Hạ Nhi.

Nhưng ai ngờ, y vừa mới dùng chút sức, cánh tay của Quan Hạ Nhi đã rơi ra.

Sau đó cả người chia năm xẻ bảy rớt trước mặt Kim Phi.

Kim Phi sợ hãi đến mức như muốn nghẹt thở, luống cuống tay chân ghép Quan Hạ Nhi lại với nhau.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng y cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thành trì này rõ ràng giáp với Đông Hải, Quan Hạ Nhi ở ngoài Xuyên Thục, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?

Nghĩ đến đây, Kim Phi mơ hồ nhận ra mình đang năm mơ. "Tỉnh lại! Tỉnh lại!"

Kim Phi vung năm đấm, điên cuồng gầm lên.

Sau đó y cảm thấy có ai đó đánh vào mặt mình.

Kim Phi đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Bắc Thiên Tâm.

Lúc này mặt trời đã lên rất cao, Kim Phi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, Đường Tiểu

Bắc đang dựa vào người y ngủ say.

Đầu óc y vẫn còn hơi bối rối vì giấc mơ vừa rồi.

Nhưng một lúc sau, Kim Phi dần dần nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.

"Bọn người Đại Lưu đâu?" Kim Phi quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK