Đoàn ca múa Kim Xuyên ban đầu do Kim Phi thành lập thường xuyên đến tiêu cục tổ chức biểu diễn động viên.
Người trong đoàn ca múa đều là những người khốn khổ được Kim Phi cứu giúp, ai nấy cũng đều cảm kích Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biên kịch Trần Văn Viễn cũng thế.
Cho nên những kịch bản mà anh ta viết ra luôn không ngừng tô điểm, thậm chí thần thánh hóa Kim Phi.
Hồi đầu Kim Phi còn thấy hơi ngại, nhưng cũng không ngăn cản.
Bởi vì y biết, thông qua câu chuyện của Trần Văn Viễn, y có thể gia tăng sự gắn kết của các lực lượng dưới quyền.
Trên thực tế, đoàn ca múa đã đóng một vai trò lớn trong việc xây dựng tinh thần chiến đấu.
Các nhân viên hộ tống xem nhiều thì cũng dần dần tiếp thu được một ít.
Đêm đó, đại đội trưởng đội hộ tống tập hợp nô lệ quanh đống lửa và tổ chức liên hoan, kể về lai lịch của Kim Phi và sự quan tâm đối với các nô lệ bị bắt ở Đảng Hạng.
Người dân thời phong kiến rất chất phác, đại đội trưởng tuy không giỏi văn vẻ như Trần Văn Viễn nhưng vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đa số các nô lệ.
Tất cả họ đều nhớ ai là người đã kéo họ ra khỏi hố lửa.
Sau khi nghe đại đội trưởng miêu tả vẻ đẹp của làng Tây Hà, có rất nhiều nô lệ cũng có ý tưởng giống như Lý Địch: Ta muốn đi Xuyên Thục, đi theo Quốc sư đại nhân!
Buổi liên hoan kéo dài đến nửa đêm, những người nô lệ nằm dài trên bãi cỏ xung quanh đống lửa trại và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lão Ưng chia phi thuyền thành ba nhóm, nhóm một đi theo đại đội trưởng hộ tống nô lệ trở về Trung Nguyên.
Nhóm thứ hai đưa anh ta và Thiết Ngưu, cùng với cả Hoàng đế trước đây của Đảng Hạng là Lý Kế Sơn, trở về Xuyên Thục bằng tốc độ nhanh nhất để báo tin cho Kim Phi.
Nhóm thứ ba thì tiếp tục ở bên ngoài vương thành Đảng Hạng để răn đe.
Thiết Ngưu chia đội cảm tử thành ba nhóm để phối hợp với phi thuyền.
Sáng hôm đó, các nô lệ lùa gần 10.000 con dê bò, bắt đầu hành trình trở về.
Nhiều con bò còn vác theo nhiều đồ dùng khác nhau trên lưng.
Những vật tư, gia súc này là đợt bồi thường đầu tiên của Đảng Hạng.
Trên đường đi, các thành thị và bộ lạc dọc đường sẽ tiếp tục bổ sung thêm nô lệ, gia súc từ Trung Nguyên.
Tất nhiên, có lẽ phải mất vài tháng nữa những nô lệ, gia súc này mới đến được Xuyên Thục.
Làng Tây Hà, Tiểu Ngọc đã nhận được lá thư từ Thiết Ngưu.
Khi biết Thiết Ngưu đại thắng, Cửu công chúa kích động mắt đỏ hoe.
Từ thời tổ phụ của cô ấy thì Đại Khang đã bị Đảng Hạng uy hiếp bằng nhiều cách khác nhau, đây là lần đầu tiên Đại Khang được bồi thường.
Mà để có được chiến tích này, Kim Phi chỉ cần 500 nhân viên hộ tống!
Lại còn không hề sử dụng bất luận mưu kế nào, 500 nhân viên hộ tống cứ quang minh chính đại xông thẳng vào Đảng Hạng như vậy!
Từ biên cương đánh thẳng vào vương thành Đảng Hạng, cho nổ tung hoàng cung Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng phải đầu hàng tháo chạy khỏi thành!
Mỗi chiến tích này đều là điều mà Cửu công chúa trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng!
Đêm hôm đó, Cửu Công chúa đã dùng những bí thuật trong cung do Khánh phi dạy để áp dụng với Kim Phi.
Người trong đoàn ca múa đều là những người khốn khổ được Kim Phi cứu giúp, ai nấy cũng đều cảm kích Kim Phi từ tận đáy lòng.
Biên kịch Trần Văn Viễn cũng thế.
Cho nên những kịch bản mà anh ta viết ra luôn không ngừng tô điểm, thậm chí thần thánh hóa Kim Phi.
Hồi đầu Kim Phi còn thấy hơi ngại, nhưng cũng không ngăn cản.
Bởi vì y biết, thông qua câu chuyện của Trần Văn Viễn, y có thể gia tăng sự gắn kết của các lực lượng dưới quyền.
Trên thực tế, đoàn ca múa đã đóng một vai trò lớn trong việc xây dựng tinh thần chiến đấu.
Các nhân viên hộ tống xem nhiều thì cũng dần dần tiếp thu được một ít.
Đêm đó, đại đội trưởng đội hộ tống tập hợp nô lệ quanh đống lửa và tổ chức liên hoan, kể về lai lịch của Kim Phi và sự quan tâm đối với các nô lệ bị bắt ở Đảng Hạng.
Người dân thời phong kiến rất chất phác, đại đội trưởng tuy không giỏi văn vẻ như Trần Văn Viễn nhưng vẫn để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng đa số các nô lệ.
Tất cả họ đều nhớ ai là người đã kéo họ ra khỏi hố lửa.
Sau khi nghe đại đội trưởng miêu tả vẻ đẹp của làng Tây Hà, có rất nhiều nô lệ cũng có ý tưởng giống như Lý Địch: Ta muốn đi Xuyên Thục, đi theo Quốc sư đại nhân!
Buổi liên hoan kéo dài đến nửa đêm, những người nô lệ nằm dài trên bãi cỏ xung quanh đống lửa trại và ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lão Ưng chia phi thuyền thành ba nhóm, nhóm một đi theo đại đội trưởng hộ tống nô lệ trở về Trung Nguyên.
Nhóm thứ hai đưa anh ta và Thiết Ngưu, cùng với cả Hoàng đế trước đây của Đảng Hạng là Lý Kế Sơn, trở về Xuyên Thục bằng tốc độ nhanh nhất để báo tin cho Kim Phi.
Nhóm thứ ba thì tiếp tục ở bên ngoài vương thành Đảng Hạng để răn đe.
Thiết Ngưu chia đội cảm tử thành ba nhóm để phối hợp với phi thuyền.
Sáng hôm đó, các nô lệ lùa gần 10.000 con dê bò, bắt đầu hành trình trở về.
Nhiều con bò còn vác theo nhiều đồ dùng khác nhau trên lưng.
Những vật tư, gia súc này là đợt bồi thường đầu tiên của Đảng Hạng.
Trên đường đi, các thành thị và bộ lạc dọc đường sẽ tiếp tục bổ sung thêm nô lệ, gia súc từ Trung Nguyên.
Tất nhiên, có lẽ phải mất vài tháng nữa những nô lệ, gia súc này mới đến được Xuyên Thục.
Làng Tây Hà, Tiểu Ngọc đã nhận được lá thư từ Thiết Ngưu.
Khi biết Thiết Ngưu đại thắng, Cửu công chúa kích động mắt đỏ hoe.
Từ thời tổ phụ của cô ấy thì Đại Khang đã bị Đảng Hạng uy hiếp bằng nhiều cách khác nhau, đây là lần đầu tiên Đại Khang được bồi thường.
Mà để có được chiến tích này, Kim Phi chỉ cần 500 nhân viên hộ tống!
Lại còn không hề sử dụng bất luận mưu kế nào, 500 nhân viên hộ tống cứ quang minh chính đại xông thẳng vào Đảng Hạng như vậy!
Từ biên cương đánh thẳng vào vương thành Đảng Hạng, cho nổ tung hoàng cung Đảng Hạng, ép Hoàng đế Đảng Hạng phải đầu hàng tháo chạy khỏi thành!
Mỗi chiến tích này đều là điều mà Cửu công chúa trước đây chưa bao giờ dám tưởng tượng!
Đêm hôm đó, Cửu Công chúa đã dùng những bí thuật trong cung do Khánh phi dạy để áp dụng với Kim Phi.