"Tại sao phải làm Hoàng đế?"
Kim Phi nhìn Bäc Thiên Tâm, hỏi ngược lại: "Làm một vị minh quân, ngày nào cũng mệt gần chết, làm một tên hôn quân, ngày nào cũng bị người ta chửi mắng sau lưng. Như thế sao có thể giống như ta hiện tại, làm một công tử nhà giàu thoải mái không bị ràng buộc?
Hơn nữa ta cũng không biết thống trị thiên hạ, dân chúng đã quá khổ rồi, thay vì tạo phản khiến thiên hạ mưa máu gió tanh cả ngày, chỉ bằng để cho bọn họ sống một cuộc sống yên ổn trong mấy ngày đó, chúng ta cũng có thể nhân lúc thiên hạ đang thái bình mà kiếm thật nhiều tiền."
Đây cũng là lý do Kim Phi đồng ý giúp Trần Cát.
Thật ra trước kia y cũng nghĩ tới việc lật đổ Đại Khang, thành lập một thời đại hoàn toàn mới.
Nhưng cuối cùng y đã từ bỏ ý định này.
Hưng thịnh thì người dân khổ, diệt vong người dân cũng khổ.
Cho dù ai tạo phản, người phải chịu gian nan khó nhọc. luôn luôn là người dân.
Cho dù cuối cùng y có thể thành công lập ra một thời đại hoàn toàn mới, nhất định thiên hạ cũng sẽ đại loạn.
Năm nay y vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đời này còn dài, không cần phải dùng phương thức cực đoan như vậy để thay. đổi thiên hạ.
Biện pháp tốt nhất, trước hết là giúp Trần Cát ổn định lại tình hình, đây là cách gây ra ít tổn hại cho dân chúng nhất.
Bắc Thiên Tâm không hiểu lắm, cô ấy gật đầu, đang chuẩn bị nói tiếp, lại nghe thấy từ hướng điện Hoäng Đức truyền tới một tiếng gào chói tai.
“Mũi tên lệnh?"
Sắc mặt của Kim Phi chợt thay đổi, y vội đứng dậy chạy về hướng điện Hoằng Đức.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua chứng minh rằng trong cấm quân có người của các gia tộc lớn, Tân Trấn vừa tiếp quản cấm quân, vẫn chưa kịp xử lý lại, không dám phái bọn họ bảo vệ hoàng cung.
Đêm qua quân giáp đỏ lại thương vong trầm trọng, thế nên trước mắt nhân viên hộ tống tạm thời thay quân giáp đỏ bảo vệ hoàng cung.
Trần Cát mới vào lại triều không lâu, điện Hoăng Đức đã bắn tên lệnh...
Y vất vả lắm mới cứu được Trần Cát, nếu lại xảy ra chuyện gì thì ngày hôm qua coi như tốn công vô ích.
Cửu công chúa cũng nghe thấy tiếng mũi tên lệnh, cô ấy vén váy chạy từ Ngự Thư Phòng đến thẳng tới điện Hoăng Đức.
Kim Phi còn chưa chạy tới điện Hoằng Đức, hai nhóm nhân viên hộ tống đã chạy tới từ phía sau.
Những nhân viên hộ tống đã trải qua huấn luyện, tốc độ nhanh hơn Kim Phi.
Nhưng thấy chỉ có hai người là Kim Phi và Bắc Thiên Tâm, hai nhóm nhân viên hộ tống cũng giảm tốc độ.
Trong lòng bọn họ, Kim Phi quan trọng hơn Hoàng đế.
Hoàng đế chết, Kim Phi vẫn có thể dẫn dắt bọn họ sống những ngày tháng tốt lành như trước, nhưng nếu Kim Phi gặp chuyện không may, những ngày tháng tốt lành của bọn họ e rắng sẽ chấm dứt.
"Lão Trương ở lại là được, Lão Ngụy, ngươi dẫn người đi đến điện Hoãng Đức trước đi, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ sự an toàn của bệ hại"
Kim Phi vừa chạy vừa sắp xếp.
"Vâng!"
Một trong những người làm trưởng nhóm nhân viên hộ tống lập tức điều động nhóm người tăng tốc độ lên.
Lúc Kim Phi tiến vào điện Hoằng Đức, phát hiện trong điện loạn thành một đám ồn ào như cái chợ, bá quan văn võ đua nhau nói gì đó, nhìn thấy tâm trạng vô cùng kích động.
Kim Phi nhìn Bäc Thiên Tâm, hỏi ngược lại: "Làm một vị minh quân, ngày nào cũng mệt gần chết, làm một tên hôn quân, ngày nào cũng bị người ta chửi mắng sau lưng. Như thế sao có thể giống như ta hiện tại, làm một công tử nhà giàu thoải mái không bị ràng buộc?
Hơn nữa ta cũng không biết thống trị thiên hạ, dân chúng đã quá khổ rồi, thay vì tạo phản khiến thiên hạ mưa máu gió tanh cả ngày, chỉ bằng để cho bọn họ sống một cuộc sống yên ổn trong mấy ngày đó, chúng ta cũng có thể nhân lúc thiên hạ đang thái bình mà kiếm thật nhiều tiền."
Đây cũng là lý do Kim Phi đồng ý giúp Trần Cát.
Thật ra trước kia y cũng nghĩ tới việc lật đổ Đại Khang, thành lập một thời đại hoàn toàn mới.
Nhưng cuối cùng y đã từ bỏ ý định này.
Hưng thịnh thì người dân khổ, diệt vong người dân cũng khổ.
Cho dù ai tạo phản, người phải chịu gian nan khó nhọc. luôn luôn là người dân.
Cho dù cuối cùng y có thể thành công lập ra một thời đại hoàn toàn mới, nhất định thiên hạ cũng sẽ đại loạn.
Năm nay y vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đời này còn dài, không cần phải dùng phương thức cực đoan như vậy để thay. đổi thiên hạ.
Biện pháp tốt nhất, trước hết là giúp Trần Cát ổn định lại tình hình, đây là cách gây ra ít tổn hại cho dân chúng nhất.
Bắc Thiên Tâm không hiểu lắm, cô ấy gật đầu, đang chuẩn bị nói tiếp, lại nghe thấy từ hướng điện Hoäng Đức truyền tới một tiếng gào chói tai.
“Mũi tên lệnh?"
Sắc mặt của Kim Phi chợt thay đổi, y vội đứng dậy chạy về hướng điện Hoằng Đức.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua chứng minh rằng trong cấm quân có người của các gia tộc lớn, Tân Trấn vừa tiếp quản cấm quân, vẫn chưa kịp xử lý lại, không dám phái bọn họ bảo vệ hoàng cung.
Đêm qua quân giáp đỏ lại thương vong trầm trọng, thế nên trước mắt nhân viên hộ tống tạm thời thay quân giáp đỏ bảo vệ hoàng cung.
Trần Cát mới vào lại triều không lâu, điện Hoăng Đức đã bắn tên lệnh...
Y vất vả lắm mới cứu được Trần Cát, nếu lại xảy ra chuyện gì thì ngày hôm qua coi như tốn công vô ích.
Cửu công chúa cũng nghe thấy tiếng mũi tên lệnh, cô ấy vén váy chạy từ Ngự Thư Phòng đến thẳng tới điện Hoăng Đức.
Kim Phi còn chưa chạy tới điện Hoằng Đức, hai nhóm nhân viên hộ tống đã chạy tới từ phía sau.
Những nhân viên hộ tống đã trải qua huấn luyện, tốc độ nhanh hơn Kim Phi.
Nhưng thấy chỉ có hai người là Kim Phi và Bắc Thiên Tâm, hai nhóm nhân viên hộ tống cũng giảm tốc độ.
Trong lòng bọn họ, Kim Phi quan trọng hơn Hoàng đế.
Hoàng đế chết, Kim Phi vẫn có thể dẫn dắt bọn họ sống những ngày tháng tốt lành như trước, nhưng nếu Kim Phi gặp chuyện không may, những ngày tháng tốt lành của bọn họ e rắng sẽ chấm dứt.
"Lão Trương ở lại là được, Lão Ngụy, ngươi dẫn người đi đến điện Hoãng Đức trước đi, cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ sự an toàn của bệ hại"
Kim Phi vừa chạy vừa sắp xếp.
"Vâng!"
Một trong những người làm trưởng nhóm nhân viên hộ tống lập tức điều động nhóm người tăng tốc độ lên.
Lúc Kim Phi tiến vào điện Hoằng Đức, phát hiện trong điện loạn thành một đám ồn ào như cái chợ, bá quan văn võ đua nhau nói gì đó, nhìn thấy tâm trạng vô cùng kích động.