Dưới rào chắn, Trịnh Trì Viễn và Hồng đào Bình đang ngẩng đầu nhìn số hiệu Thái Bình.
Thấy Kim Phi xuất hiện bên rào chắn, hai người họ bèn vẫy tay với y. “Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Đông Hải thật tốt...”
Trịnh Trì Viễn cất cao giọng bày tỏ lòng quyết tâm với Kim Phi, nhưng còn chưa hô hào xong, công nhân trong cabin điện đã bắt đầu kéo còi hơi.
“Tiên sinh, có thể lên đường chưa ạ?” Kim Bằng đi lên xin chỉ thị.
Tiếng còi hơi báo hiệu nước trong phòng nồi hơi đã xôi, đâu máy hơi nữa đã bắt đầu khởi động.
“Lên đường thôi!” Kim Phi gật đầu ra lệnh.
Kết cấu càng đơn giản, càng ít xảy ra rủi ro, vì giảm bớt khả năng xảy ra rủi ro của số hiệu Thái Bình, khi Kim Phi thiết kế nó, y đã không thiết kế chức năng đảo chiều.
Lúc trước mũi thuyền chỉ về đâu, đầu máy hơi nước sẽ khởi động ở đó, không Tìm được cách nào để đi lùi từ bến tàu.
Tàu Trấn Viễn số một cũng bởi vậy mà bị cầm chân ở bến tàu, rồi bị người Đông Man nghiền nát đến chết.
Thôi thì đi một đàng khôn một dặn, vì tránh để xảy ra tình huống như vậy, tối hôm qua sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Kim Bằng đã sai thủy thủ lái số hiệu Thái Bình ra ngoài, lượn vài vòng, sau đó lại tìm một chiếc thuyền lầu chở rong biển, kéo số hiệu Thái Bình về bến tàu, giữ cho mũi thuyền hướng ra ngoài.
Không chỉ có vậy, sau khi neo ở bến tàu, Kim Bằng còn dặn họ không những không để cho nồi hơi tắt lửa, mà còn phủ thêm một lớp than đá dưới nồi hơi, giữ nhiệt độ nước trong nồi hơi ở khoảng 60-70 độ.
Như vậy, một khi xuất hiện nguy hiểm, chỉ cần bỏ lớp than đá được phủ dưới nồi lên, bật máy quạt gió, như vậy rất nhanh là có thể đun cho nước sủi, khởi động máy hơi nước, lao nhanh ra khỏi bến tàu.
So với bây giờ, sau khi Kim Phi ra lệnh khởi hành, Kim Bằng liền ra hiệu cho phía sau.
Lính truyền lệnh canh giữ ở cửa khoang thấy vậy, lập tức vươn tay kéo kéo sợi dây bên cạnh.
Khoang chỉ huy và đài quan sát của số hiệu Thái Bình đều ở trên boong, mà cabin điện lại nằm ở cuối thuyền.
Nếu thuyền trưởng ở trên boong phát hiện có nguy hiểm, muốn truyền lệnh xuống cabin đi điện, cần phải có người đi gọi, phải đi qua hết các khoang khác, như vậy hiệu suất quá chậm.
€ó lúc nguy hiểm bỗng dưng ập đến, truyền lệnh sớm hơn một giây, có thể tránh cho xảy ra tai nạn.
Vì tăng tốc độ truyền lệnh, Kim Phi còn đặc biệt thiết kế thêm mấy sợi dây thừng.
Những sợi dây thừng này kéo dài từ cửa khoang thuyền đến tận cabin điện, cuối mỗi sợi dây đều được gắn một cái chuông.
Chuông khác nhau thì tiếng vang cũng khác nhau, báo hiệu mệnh lệnh khác nhau.
So với bây giờ, một giây sau khi lính truyền lệnh kéo chuông, còi hơi lại vang lên một lát, ra hiệu đã nhận lệnh.
Sau đó, số hiệu Thái Bình hơi rung rung, dưới đuôi tàu mặt nước cuồn cuộn, thân thuyền cũng dần dần di chuyển.
Đám người Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương, Đường Tiểu Bắc từ trong khoang thuyền đi ra, đến bên cạnh Kim Phi, vẫy tay tạm biệt Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình và những người phía dưới.
Chỉ một lát sau, số hiệu Thái Bình đã ra khỏi bến tàu, chậm rãi chuyển hướng.
Kim Phi đang chuẩn bị đi vào cabin xem thử, lại nghe thấy Nhuận Nương gọi y: “A, đương gia, chàng nhìn kìa!”
Nhìn theo ngón tay của Nhuận Nương, chỉ thấy bên bờ biển phía Nam xưởng đóng thuyền, không biết đã chật kín người từ lúc nào, họ vẫy tay chào số hiệu Thái Bình.
Cảnh tượng này cũng từng xuất hiện ở Xuyên Thục, hơn nữa không chỉ xuất hiện một lần.
Thấy Kim Phi xuất hiện bên rào chắn, hai người họ bèn vẫy tay với y. “Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ Đông Hải thật tốt...”
Trịnh Trì Viễn cất cao giọng bày tỏ lòng quyết tâm với Kim Phi, nhưng còn chưa hô hào xong, công nhân trong cabin điện đã bắt đầu kéo còi hơi.
“Tiên sinh, có thể lên đường chưa ạ?” Kim Bằng đi lên xin chỉ thị.
Tiếng còi hơi báo hiệu nước trong phòng nồi hơi đã xôi, đâu máy hơi nữa đã bắt đầu khởi động.
“Lên đường thôi!” Kim Phi gật đầu ra lệnh.
Kết cấu càng đơn giản, càng ít xảy ra rủi ro, vì giảm bớt khả năng xảy ra rủi ro của số hiệu Thái Bình, khi Kim Phi thiết kế nó, y đã không thiết kế chức năng đảo chiều.
Lúc trước mũi thuyền chỉ về đâu, đầu máy hơi nước sẽ khởi động ở đó, không Tìm được cách nào để đi lùi từ bến tàu.
Tàu Trấn Viễn số một cũng bởi vậy mà bị cầm chân ở bến tàu, rồi bị người Đông Man nghiền nát đến chết.
Thôi thì đi một đàng khôn một dặn, vì tránh để xảy ra tình huống như vậy, tối hôm qua sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Kim Bằng đã sai thủy thủ lái số hiệu Thái Bình ra ngoài, lượn vài vòng, sau đó lại tìm một chiếc thuyền lầu chở rong biển, kéo số hiệu Thái Bình về bến tàu, giữ cho mũi thuyền hướng ra ngoài.
Không chỉ có vậy, sau khi neo ở bến tàu, Kim Bằng còn dặn họ không những không để cho nồi hơi tắt lửa, mà còn phủ thêm một lớp than đá dưới nồi hơi, giữ nhiệt độ nước trong nồi hơi ở khoảng 60-70 độ.
Như vậy, một khi xuất hiện nguy hiểm, chỉ cần bỏ lớp than đá được phủ dưới nồi lên, bật máy quạt gió, như vậy rất nhanh là có thể đun cho nước sủi, khởi động máy hơi nước, lao nhanh ra khỏi bến tàu.
So với bây giờ, sau khi Kim Phi ra lệnh khởi hành, Kim Bằng liền ra hiệu cho phía sau.
Lính truyền lệnh canh giữ ở cửa khoang thấy vậy, lập tức vươn tay kéo kéo sợi dây bên cạnh.
Khoang chỉ huy và đài quan sát của số hiệu Thái Bình đều ở trên boong, mà cabin điện lại nằm ở cuối thuyền.
Nếu thuyền trưởng ở trên boong phát hiện có nguy hiểm, muốn truyền lệnh xuống cabin đi điện, cần phải có người đi gọi, phải đi qua hết các khoang khác, như vậy hiệu suất quá chậm.
€ó lúc nguy hiểm bỗng dưng ập đến, truyền lệnh sớm hơn một giây, có thể tránh cho xảy ra tai nạn.
Vì tăng tốc độ truyền lệnh, Kim Phi còn đặc biệt thiết kế thêm mấy sợi dây thừng.
Những sợi dây thừng này kéo dài từ cửa khoang thuyền đến tận cabin điện, cuối mỗi sợi dây đều được gắn một cái chuông.
Chuông khác nhau thì tiếng vang cũng khác nhau, báo hiệu mệnh lệnh khác nhau.
So với bây giờ, một giây sau khi lính truyền lệnh kéo chuông, còi hơi lại vang lên một lát, ra hiệu đã nhận lệnh.
Sau đó, số hiệu Thái Bình hơi rung rung, dưới đuôi tàu mặt nước cuồn cuộn, thân thuyền cũng dần dần di chuyển.
Đám người Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương, Đường Tiểu Bắc từ trong khoang thuyền đi ra, đến bên cạnh Kim Phi, vẫy tay tạm biệt Khánh Mộ Lam, Hồng Đào Bình và những người phía dưới.
Chỉ một lát sau, số hiệu Thái Bình đã ra khỏi bến tàu, chậm rãi chuyển hướng.
Kim Phi đang chuẩn bị đi vào cabin xem thử, lại nghe thấy Nhuận Nương gọi y: “A, đương gia, chàng nhìn kìa!”
Nhìn theo ngón tay của Nhuận Nương, chỉ thấy bên bờ biển phía Nam xưởng đóng thuyền, không biết đã chật kín người từ lúc nào, họ vẫy tay chào số hiệu Thái Bình.
Cảnh tượng này cũng từng xuất hiện ở Xuyên Thục, hơn nữa không chỉ xuất hiện một lần.