Nhưng cả một lá thư trả lời mà đối phương cũng không thèm hồi âm.
Chuyện này làm cho Kim Phi có chút tức giận.
“Tiên sinh, bọn ta căn bản không gặp được Trịnh tướng quân.
Nhân viên hộ tống truyền tin nhanh chóng giải thích: “Khi chúng ta đến, thủy quân nói rằng gần đây cướp biển tóc vàng luôn hoạt động sôi nổi trên biển, hai mươi ngày trước ở phía bắc đang chuẩn bị tấn công trấn Diêm Thủy, may mắn gặp hạm đội tuần tra của thủy quân dọa cướp biển chạy.
Sau khi Trịnh tướng quân nghe tin, đã dẫn lực lượng chủ lực của thủy quân truy đuổi mấy tên cướp biển."
"Lại có bọn quỷ tóc vàng tới ư?”
Kim Phi hơi cau mày, nhưng lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Ít nhất thì Trịnh Trì Viễn không cố ý tránh mặt y.
“Lính thủy quân có nói lúc nào Trịnh Trì Viễn về không?”
“Họ nói nếu mọi việc suôn sẻ thì có thể chỉ một hoặc hai ngày thôi, nên ta nghĩ đợi đến khi Trịnh tướng quân quay lại rồi mới trở về, nhưng Trịnh tướng quân còn chưa về thì tiên sinh đã tới rồi."
“Được rồi, ngươi đi nói với thủy quân một tiếng cho họ dọn dẹp bến tàu sạch sẽ. Lát nữa chúng ta sẽ đến đó."
“Dạ!” Nhân viên hộ tống dạ một tiếng, leo thang xuống rồi lái ca nô về chỗ thủy quân.
Dù Trịnh Trì Viễn không tuyên thệ trung thành rõ ràng với Kim Phi, nhưng mọi người trong thủy quân đều biết răng Trịnh Trì Viễn vô cùng coi trọng tiêu cục Trấn Viễn, khi biết Trấn Viễn số 2 sắp vào bến tàu, người của thủy quân đã nhanh chóng dọn ra một chỗ tốt nhất ở bến tàu.
Đội thuyền của Kim Phi chậm rãi đến gần bến tàu.
Một giáo úy thủy quân vội chạy tới khi nhìn thấy Kim Phi xuống thuyền, còn liên tục nhận lỗi: “Kim tiên sinh, vị huynh đệ hộ tống kia nói ngài muốn đến đây, vừa rồi ta có chút việc nên không chào đón ngài được, thật có lỗi quá!”
Trịnh Trì Viễn không ở đây, nên hiện tại anh ta là người phụ trách doanh trại thủy quân.
Theo lý mà nói, anh ta nên chào đón Kim Phi cùng với nhân viên hộ tống truyền tin.
Nếu Kim Phi là người thích bắt bẽ, thì chỉ với cái lý do này cũng đủ để làm khó làm dễ.
Nhưng nhân viên hộ tống truyền tin lại không biết Kim Phi muốn tới, giáo úy kia lại càng không biết. Kim Phi cũng không muốn làm khó một giáo úy nhỏ, nên xua tay nói: "Người không biết thì không có tội!"
Giáo úy thấy Kim Phi không có ý định truy cứu, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống rồi lấy lòng hỏi y: "Có phải tiên sinh cần tiếp viện không? Ta lập tức cho người chuẩn bị ngay."
Nơi này cách xưởng đóng tàu Đông Hải không xa, thuyền của tiêu cục Trấn Viễn hiếm khi cập bến, nếu cần tiếp viện, họ thường đi thẳng đến xưởng đóng thuyền.
Nhưng nếu đích thân Kim Phi đi Trấn Viễn số 2 tới, dù y có cần tiếp viện thì giáo úy cũng sẽ đưa.
"Không cần, ta chỉ ở đây nghỉ ngơi một chút sẽ đi nhanh thôi." Kim Phi lắc đầu.
Dọc theo con nước xuôi dòng mà tới, thuyền vận chuyển lương thực khó có thể đuổi kịp Trấn Viễn số 2, nhưng sắp đến cửa biển lại có gió bắc thổi, khi ra biển thì thuyền vận chuyển lương thực không thể nào theo kịp.
Sau khi Kim Phi bàn bạc với Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi và Ngụy Đại Đồng, quyết định sử dụng phương pháp mà Hàn Phong đề cập, tập hợp quân Uy Thắng lên một con thuyền, sau đó Trấn Viễn số 2 sẽ kéo con thuyền này tiến về phía trước.
Thuyền vận chuyển lương thực không lớn bằng Trấn Viễn số 2, phải mất vài con thuyền vận chuyển lương thực mới có thể kéo được 3000 quân Uy Thắng.
Trấn Viễn số 2 vốn đã đông đúc với 2000 nữ công nhân, chắc chăn sẽ còn chật hơn nếu 3000 quân Uy Thắng tập trung trên một con thuyền vận chuyển lương thực nhỏ hơn.
Nhưng đây là giải pháp tốt nhất mà bọn Kim Phi có thể nghĩ đến.
Trấn Viễn số 2 kéo một chiếc thuyền vận chuyển lương thực thôi đã đủ khó khăn, muốn kéo hai chiếc thì thật sự là không thể kéo được nên chỉ đành như vậy trước.
Tuy rằng Kim Phi và mấy người Khánh Mộ Lam đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thực thi thật thì vẫn gặp phải khó khăn.
Thuyền vận chuyển lương thực thật sự quá nhỏ, đến mức chỉ khoảng một ngàn người là đã đủ chật kín khoang thuyền.
Chuyện này làm cho Kim Phi có chút tức giận.
“Tiên sinh, bọn ta căn bản không gặp được Trịnh tướng quân.
Nhân viên hộ tống truyền tin nhanh chóng giải thích: “Khi chúng ta đến, thủy quân nói rằng gần đây cướp biển tóc vàng luôn hoạt động sôi nổi trên biển, hai mươi ngày trước ở phía bắc đang chuẩn bị tấn công trấn Diêm Thủy, may mắn gặp hạm đội tuần tra của thủy quân dọa cướp biển chạy.
Sau khi Trịnh tướng quân nghe tin, đã dẫn lực lượng chủ lực của thủy quân truy đuổi mấy tên cướp biển."
"Lại có bọn quỷ tóc vàng tới ư?”
Kim Phi hơi cau mày, nhưng lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Ít nhất thì Trịnh Trì Viễn không cố ý tránh mặt y.
“Lính thủy quân có nói lúc nào Trịnh Trì Viễn về không?”
“Họ nói nếu mọi việc suôn sẻ thì có thể chỉ một hoặc hai ngày thôi, nên ta nghĩ đợi đến khi Trịnh tướng quân quay lại rồi mới trở về, nhưng Trịnh tướng quân còn chưa về thì tiên sinh đã tới rồi."
“Được rồi, ngươi đi nói với thủy quân một tiếng cho họ dọn dẹp bến tàu sạch sẽ. Lát nữa chúng ta sẽ đến đó."
“Dạ!” Nhân viên hộ tống dạ một tiếng, leo thang xuống rồi lái ca nô về chỗ thủy quân.
Dù Trịnh Trì Viễn không tuyên thệ trung thành rõ ràng với Kim Phi, nhưng mọi người trong thủy quân đều biết răng Trịnh Trì Viễn vô cùng coi trọng tiêu cục Trấn Viễn, khi biết Trấn Viễn số 2 sắp vào bến tàu, người của thủy quân đã nhanh chóng dọn ra một chỗ tốt nhất ở bến tàu.
Đội thuyền của Kim Phi chậm rãi đến gần bến tàu.
Một giáo úy thủy quân vội chạy tới khi nhìn thấy Kim Phi xuống thuyền, còn liên tục nhận lỗi: “Kim tiên sinh, vị huynh đệ hộ tống kia nói ngài muốn đến đây, vừa rồi ta có chút việc nên không chào đón ngài được, thật có lỗi quá!”
Trịnh Trì Viễn không ở đây, nên hiện tại anh ta là người phụ trách doanh trại thủy quân.
Theo lý mà nói, anh ta nên chào đón Kim Phi cùng với nhân viên hộ tống truyền tin.
Nếu Kim Phi là người thích bắt bẽ, thì chỉ với cái lý do này cũng đủ để làm khó làm dễ.
Nhưng nhân viên hộ tống truyền tin lại không biết Kim Phi muốn tới, giáo úy kia lại càng không biết. Kim Phi cũng không muốn làm khó một giáo úy nhỏ, nên xua tay nói: "Người không biết thì không có tội!"
Giáo úy thấy Kim Phi không có ý định truy cứu, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống rồi lấy lòng hỏi y: "Có phải tiên sinh cần tiếp viện không? Ta lập tức cho người chuẩn bị ngay."
Nơi này cách xưởng đóng tàu Đông Hải không xa, thuyền của tiêu cục Trấn Viễn hiếm khi cập bến, nếu cần tiếp viện, họ thường đi thẳng đến xưởng đóng thuyền.
Nhưng nếu đích thân Kim Phi đi Trấn Viễn số 2 tới, dù y có cần tiếp viện thì giáo úy cũng sẽ đưa.
"Không cần, ta chỉ ở đây nghỉ ngơi một chút sẽ đi nhanh thôi." Kim Phi lắc đầu.
Dọc theo con nước xuôi dòng mà tới, thuyền vận chuyển lương thực khó có thể đuổi kịp Trấn Viễn số 2, nhưng sắp đến cửa biển lại có gió bắc thổi, khi ra biển thì thuyền vận chuyển lương thực không thể nào theo kịp.
Sau khi Kim Phi bàn bạc với Khánh Mộ Lam, Tả Phi Phi và Ngụy Đại Đồng, quyết định sử dụng phương pháp mà Hàn Phong đề cập, tập hợp quân Uy Thắng lên một con thuyền, sau đó Trấn Viễn số 2 sẽ kéo con thuyền này tiến về phía trước.
Thuyền vận chuyển lương thực không lớn bằng Trấn Viễn số 2, phải mất vài con thuyền vận chuyển lương thực mới có thể kéo được 3000 quân Uy Thắng.
Trấn Viễn số 2 vốn đã đông đúc với 2000 nữ công nhân, chắc chăn sẽ còn chật hơn nếu 3000 quân Uy Thắng tập trung trên một con thuyền vận chuyển lương thực nhỏ hơn.
Nhưng đây là giải pháp tốt nhất mà bọn Kim Phi có thể nghĩ đến.
Trấn Viễn số 2 kéo một chiếc thuyền vận chuyển lương thực thôi đã đủ khó khăn, muốn kéo hai chiếc thì thật sự là không thể kéo được nên chỉ đành như vậy trước.
Tuy rằng Kim Phi và mấy người Khánh Mộ Lam đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thực thi thật thì vẫn gặp phải khó khăn.
Thuyền vận chuyển lương thực thật sự quá nhỏ, đến mức chỉ khoảng một ngàn người là đã đủ chật kín khoang thuyền.