Phó tướng còn muốn nói thêm điều gì, nhưng khi thấy người phụ trách tình báo trừng mắt nhìn mình, hắn chỉ có thể kìm nén.
Tại doanh trại quân Thục, Kim Phi cũng đứng trên đài quan sát nhìn về phía bắc.
Thiết Chùy tưởng rằng y đang nhìn đại đội 1 bắn mục tiêu, nhưng sau khi lén nhìn Kim Phi, anh ta nhận ra răng đôi mắt của y không hề tập trung, rõ ràng là đang bị phân tâm.
Thiết Chùy lập tức phản ứng lại, Kim Phi đang có toan tính gì đấy, vội vàng phái người ngăn chặn lối đi lại để tránh bị quấy rầy.
Kim Phi đứng ở đài quan sát như vậy hơn nửa giờ, mãi đến khi Trương Lương đến và nói chuyện với Thiết Chùy bên dưới đài quan sát, y mới lấy lại tinh thần.
Kim Phi cúi đầu hỏi "Lương huynh, sao vậy?"
"Tiên sinh, đại đội 2 gửi tin về rồi”.
Trương Lương lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, vẫy về phía Kim Phi: “Đã tìm được đám con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ rồi”.
"Tốc độ của đại đội 2 khá nhanh đấy."
Kim Phi gật đầu ra hiệu cho Trương Lương đi lên.
Kim Phi nhận tờ giấy trong tay Trương Lương, phát hiện ra rằng có một chuỗi tên được viết bằng phông chữ rất nhỏ và mỗi gia tộc sau mỗi tên tương ứng.
Đáng tiếc là Kim không không có trí nhớ sâu, mặc dù đã xem tài liệu về vương thất và quyền quý Đảng Hạng nhưng không nhớ được bao nhiêu.
Những thông tin này rất quan trọng Kim Phi lại nhìn về phía bắc, phát hiện những người Đảng Hạng không có động tĩnh gì, y quay người đi xuống đài quan sát, chuẩn bị quay lại lều tìm chút ít tài liệu so sánh với các gia tộc trong danh sách.
Khi đi tới cửa lều, Kim Phi lại nhớ ra, dặn dò Thiết Chùy đi gọi Lý Địch.
Động tác của Thiết Chùy rất nhanh, Kim Phi vừa xem xong tài liệu, anh ta đã dẫn Lý Địch bước vào.
"Chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi vừa dọn tài liệu vừa hỏi.
"Không có gì cần chuẩn bị cả, chỉ cần thay y phục là được rồi"
Lý Địch trước kia mặc thường phục để tiện bề hoạt động, lần này bước vào lại khoác lên mình chiếc áo vải của người tri thức ở Đại Khang, mái tóc cũng chau chuốt hơn, trông phong lưu hơn nhiều.
“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, đã nghĩ kỹ chưa?” Kim Phi đứng dậy nhìn Lý Địch rồi nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta, một khi đã bước chân vào doanh trại Đảng Hạng thì có hối hận cũng không kịp nữa”.
Kết quả sau khi y vừa dứt lời thì Lý Địch không một chút do dự đáp: "Ta đã nghĩ kỹ rồi".
Kim Phi cũng chỉ gật đầu rồi đưa cho Lý Địch một tờ giấy: "Ngươi xem cái này đi”.
Lý Địch cầm tờ giấy, đọc chăm chú.
Chỉ đọc mấy cái tên mà Kim Phi phát hiện ra nét mặt Lý Địch lại kích động.
"Sao vậy, trong đây có người mà ngươi quen biết à?" Kim Phi hỏi.
"Về căn bản đều biết hết, đây là cháu trai thứ hai nhà Tả Hiền Vương Đảng Hạng, đây là con trai thứ chín của thủ lĩnh bộ lạc Cáp Yên, đây là....
Lý Địch vừa chỉ vào danh sách vừa giảng giải cho Kim Phi hiểu.
Kim Phi cầm xấp tài liệu trên bàn, so sánh với những gì Lý Địch vừa nói, kết quả giống hệt.
“Giỏi lắm, vậy mà ngươi lại nhận ra được nhiều người như vậy".
"Hết cách, ba đứa con trai của Hứa Liên thích vui chơi, thường tổ chức yến tiệc ở phủ Tể tướng, bình thường ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ, nếu nhận sai người, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sẽ bị đánh đến chết”.
Lý Địch thờ ơ nói về nỗi cay đắng năm đó của mình, sau đó chuyển chủ đề, chỉ vào một cái tên nói: "Tiên sinh, hãy. thông báo cho các huynh đệ đại đội 2 nhất định phải theo dõi cẩn thận người này!"
“An Mặc Nguyên?” Kim Phi nhìn thoáng qua cái tên mà Lý Địch chỉ vào, cau mày hỏi: "Người này quan trọng sao?"
Mặc dù Kim Phi không làm được đến mức nhìn thoáng qua là nhớ ngay, nhưng vừa xem trong tài liệu, lại nghe Lý Địch nói một lượt, vẫn có chút ấn tượng với cái tên trong danh sách.
Y nhớ tới người tên An Mặc Nguyên này hình như là cháu thứ bảy của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Chuẩn, nếu so với con cháu của các đại thần quyền lực và các bộ lạc lớn thì người này căn bản không có gì nổi bật. Kim Phi không hiểu tại sao Lý Địch lại coi trọng người này đến vậy.
"Người này rất quan trọng, vô cùng quan trọng!"
Vẻ mặt Lý Địch nghiêm túc nói:"Có hắn thì lần đàm phán này của ta có thể nắm chắc 80%".
Tại doanh trại quân Thục, Kim Phi cũng đứng trên đài quan sát nhìn về phía bắc.
Thiết Chùy tưởng rằng y đang nhìn đại đội 1 bắn mục tiêu, nhưng sau khi lén nhìn Kim Phi, anh ta nhận ra răng đôi mắt của y không hề tập trung, rõ ràng là đang bị phân tâm.
Thiết Chùy lập tức phản ứng lại, Kim Phi đang có toan tính gì đấy, vội vàng phái người ngăn chặn lối đi lại để tránh bị quấy rầy.
Kim Phi đứng ở đài quan sát như vậy hơn nửa giờ, mãi đến khi Trương Lương đến và nói chuyện với Thiết Chùy bên dưới đài quan sát, y mới lấy lại tinh thần.
Kim Phi cúi đầu hỏi "Lương huynh, sao vậy?"
"Tiên sinh, đại đội 2 gửi tin về rồi”.
Trương Lương lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, vẫy về phía Kim Phi: “Đã tìm được đám con cháu quyền quý trong Tả Lang Vệ rồi”.
"Tốc độ của đại đội 2 khá nhanh đấy."
Kim Phi gật đầu ra hiệu cho Trương Lương đi lên.
Kim Phi nhận tờ giấy trong tay Trương Lương, phát hiện ra rằng có một chuỗi tên được viết bằng phông chữ rất nhỏ và mỗi gia tộc sau mỗi tên tương ứng.
Đáng tiếc là Kim không không có trí nhớ sâu, mặc dù đã xem tài liệu về vương thất và quyền quý Đảng Hạng nhưng không nhớ được bao nhiêu.
Những thông tin này rất quan trọng Kim Phi lại nhìn về phía bắc, phát hiện những người Đảng Hạng không có động tĩnh gì, y quay người đi xuống đài quan sát, chuẩn bị quay lại lều tìm chút ít tài liệu so sánh với các gia tộc trong danh sách.
Khi đi tới cửa lều, Kim Phi lại nhớ ra, dặn dò Thiết Chùy đi gọi Lý Địch.
Động tác của Thiết Chùy rất nhanh, Kim Phi vừa xem xong tài liệu, anh ta đã dẫn Lý Địch bước vào.
"Chuẩn bị xong chưa?" Kim Phi vừa dọn tài liệu vừa hỏi.
"Không có gì cần chuẩn bị cả, chỉ cần thay y phục là được rồi"
Lý Địch trước kia mặc thường phục để tiện bề hoạt động, lần này bước vào lại khoác lên mình chiếc áo vải của người tri thức ở Đại Khang, mái tóc cũng chau chuốt hơn, trông phong lưu hơn nhiều.
“Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, đã nghĩ kỹ chưa?” Kim Phi đứng dậy nhìn Lý Địch rồi nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ rồi trả lời ta, một khi đã bước chân vào doanh trại Đảng Hạng thì có hối hận cũng không kịp nữa”.
Kết quả sau khi y vừa dứt lời thì Lý Địch không một chút do dự đáp: "Ta đã nghĩ kỹ rồi".
Kim Phi cũng chỉ gật đầu rồi đưa cho Lý Địch một tờ giấy: "Ngươi xem cái này đi”.
Lý Địch cầm tờ giấy, đọc chăm chú.
Chỉ đọc mấy cái tên mà Kim Phi phát hiện ra nét mặt Lý Địch lại kích động.
"Sao vậy, trong đây có người mà ngươi quen biết à?" Kim Phi hỏi.
"Về căn bản đều biết hết, đây là cháu trai thứ hai nhà Tả Hiền Vương Đảng Hạng, đây là con trai thứ chín của thủ lĩnh bộ lạc Cáp Yên, đây là....
Lý Địch vừa chỉ vào danh sách vừa giảng giải cho Kim Phi hiểu.
Kim Phi cầm xấp tài liệu trên bàn, so sánh với những gì Lý Địch vừa nói, kết quả giống hệt.
“Giỏi lắm, vậy mà ngươi lại nhận ra được nhiều người như vậy".
"Hết cách, ba đứa con trai của Hứa Liên thích vui chơi, thường tổ chức yến tiệc ở phủ Tể tướng, bình thường ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ, nếu nhận sai người, nhẹ thì bị đánh, nặng thì sẽ bị đánh đến chết”.
Lý Địch thờ ơ nói về nỗi cay đắng năm đó của mình, sau đó chuyển chủ đề, chỉ vào một cái tên nói: "Tiên sinh, hãy. thông báo cho các huynh đệ đại đội 2 nhất định phải theo dõi cẩn thận người này!"
“An Mặc Nguyên?” Kim Phi nhìn thoáng qua cái tên mà Lý Địch chỉ vào, cau mày hỏi: "Người này quan trọng sao?"
Mặc dù Kim Phi không làm được đến mức nhìn thoáng qua là nhớ ngay, nhưng vừa xem trong tài liệu, lại nghe Lý Địch nói một lượt, vẫn có chút ấn tượng với cái tên trong danh sách.
Y nhớ tới người tên An Mặc Nguyên này hình như là cháu thứ bảy của thủ lĩnh bộ lạc Hắc Chuẩn, nếu so với con cháu của các đại thần quyền lực và các bộ lạc lớn thì người này căn bản không có gì nổi bật. Kim Phi không hiểu tại sao Lý Địch lại coi trọng người này đến vậy.
"Người này rất quan trọng, vô cùng quan trọng!"
Vẻ mặt Lý Địch nghiêm túc nói:"Có hắn thì lần đàm phán này của ta có thể nắm chắc 80%".