Ngụy Vô Nhai và Trần Văn Viễn đứng đó không nói gì, chỉ hơi cau mày lại.
“Công lao của Phạm tướng quân, trẫm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, luôn kính trọng ông ấy từ tận đáy lòng. Trước cái chết vì đất nước của ông ấy, trẫm rất đau lòng, cũng rất phẫn nội”
Cửu công chúa cắn răng nói: “Còn về phần Trần Vĩnh Trạch, từ khi ông ta xưng vương, ông ta đã không còn là vương thúc của trãẫm nữa rồi. Nếu biết ông ta là kẻ sẽ phản bội Đại Khang, là kẻ làm tổn hại tới Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, trẫm đã giết ông ta từ lâu!”
Lúc trước, khi Tấn vương tới làng Tây Hà, rồi sau cuộc đàm phán thất bại với Kim Phi, Cửu công chúa đã từng nghĩ có nên phái người đi trừ khử ông ta hay không.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không xuống tay, cô ấy chờ một ngày Tấn vương nhận ra sự chênh lệch giữa ông ta và Kim Phi, có thể bỏ ý định rồi đi theo bọn họ.
Kết quả là Cửu công chúa lại không chờ được ngày đó, mà thứ đang chờ cô ấy lại là tin Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau.
Hơn nữa ông ta còn dám làm ra chuyện khiến người ta tức giận sôi máu.
Nếu có thể làm lại từ đầu, Cửu công chúa sẽ không do dự mà phái người giết Tấn vương ngay lập tức.
“Vậy bệ hạ, người đây là...” Triệu Nhạc hoang mang.
“Trần Vĩnh Trạch đáng chết, nhưng ông ta lại ở đất Tấn xa xôi, hiện tại đến cả đất Tân chúng ta cũng chưa chiếm được thì không thể khai chiến một cách tùy tiện với Trần Vĩnh Trạch!” Cửu công chúa nói.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy lại vội vàng đi tìm Kim Phi như vậy.
Xuyên Thục và đất Tấn còn có đất Tân ở giữa, mà đất Tân vẫn chưa chiếm được, tiêu cục Trấn Viễn cũng thiếu người nghiêm trọng, nếu lại khai chiến với Tấn vương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới những kế hoạch đã được xây dựng.
Triệu Nhạc đã ở trong quân Trấn Tây hơn hai mươi năm, cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại.
Vùng Tây Bắc của đất Tân tiếp giáp với Đảng Hạng, vùng Đông Bắc tiếp giáp với đất Tấn.
Lúc trước xây dựng chiến lược, Kim Phi, Cửu công chúa và cả Trương Lương đều lo rằng người Đảng Hạng sẽ nhân cơ hội mà làm loạn, nên lúc tấn công đất Tần, đã ưu tiên chọn hướng Tây Bắc.
Nếu hiện tại điều chỉnh phương hướng để đi tấn công đất Tần, vậy phải điều chỉnh chiến lược phương hướng trước đó.
Nghe thì đơn giản, nhưng lại liên quan tới rất nhiều vấn đề khác, nếu không hợp lý thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Triệu Nhạc không cố chấp nữa, im lặng gục đầu xuống.
Nhưng vào đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trần Vĩnh Trạch đáng chết!”
“Cái gì?”
Cửu công chúa và Triệu Nhạc đều quay sang nhìn Kim Phi.
“Ta nói Trần Vĩnh Trạch đáng chết! Hơn nữa buộc phải chết.”
Kim Phi nghiến răng nói lại: “Loại người phản bội đất nước này mà không giết thì không yên lòng dân!”
Kiếp trước, khi xem kịch kháng chiến, Kim Phi hận bọn phản quốc như quân xâm lược!
Trong mắt y, giúp giặc giết hại đồng bào của mình, còn đáng hận hơn cả quân giặc.
Nếu Tấn vương chỉ muốn xưng đế, đối đầu với mình, Kim Phi có thể hiểu được.
Sau này bắt được Tấn vương, nói không chừng có thể nể tình ngày trước ông ta cũng tham gia chống Đông Man và Đảng Hạng mà tha ông ta một mạng.
Nhưng hiện tại, ông ta lại quay sang cấu kết với Đông Man, tàn sát quân Trấn Tây, Kim Phi không thể tha thứ!
“Nhưng chúng ta không đủ người để khai chiến với Trần Vĩnh Trạch.."” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Vậy thì chiêu mộ thêm người!” Kim Phi quay sang phía Trần Văn Viễn: “Ngươi đi tìm Hàn Phong, sắp xếp lại tin tình báo mà mật thám truyền về!”
“Phu quân, chàng muốn đăng lên trên nhật báo Kim Xuyên sao?” Cửu công chúa lập tức đoán ra ý định của Kim Phi.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu: “Anh hùng như Phạm tướng quân, không thể để người ta không biết đến. Quân phản bội như Trần Vĩnh Trạch, cũng không được phép vô danh!”
“Ta sẽ đóng đinh Trần Vĩnh Trạch lên cột mốc ô nhục của lịch sử, mãi mãi không thể trở mình!”
Cửu công chúa nghe xong, sắc mặt cô ấy ngay lập tức trắng bệch.
Cô ấy biết, Kim Phi không hề nói đùa.
Y thật sự có thể!
Chưa kể đấy là do bản thân Tấn vương làm ra chuyện như: vậy, cho dù ông ta không làm gì, chỉ cần Kim Phi muốn, với sức ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, có thể dễ dàng đóng định Tấn vương lên cột hình chữ thập, đời đời bị người ta phỉ nhổ.
Liên quan tới công việc, Trần Văn Viễn lập tức nghiêm ÚC.
Anh ta gật đầu với Kim Phi và Cửu công chúa, rồi xoay. người rời đi.
“Trần công tử, chờ ta với!”
Triệu Nhạc vừa ho vừa loạng choạng đuổi theo Trần Văn Viễn.
“Công lao của Phạm tướng quân, trẫm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, luôn kính trọng ông ấy từ tận đáy lòng. Trước cái chết vì đất nước của ông ấy, trẫm rất đau lòng, cũng rất phẫn nội”
Cửu công chúa cắn răng nói: “Còn về phần Trần Vĩnh Trạch, từ khi ông ta xưng vương, ông ta đã không còn là vương thúc của trãẫm nữa rồi. Nếu biết ông ta là kẻ sẽ phản bội Đại Khang, là kẻ làm tổn hại tới Phạm tướng quân và quân Phạm Gia, trẫm đã giết ông ta từ lâu!”
Lúc trước, khi Tấn vương tới làng Tây Hà, rồi sau cuộc đàm phán thất bại với Kim Phi, Cửu công chúa đã từng nghĩ có nên phái người đi trừ khử ông ta hay không.
Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không xuống tay, cô ấy chờ một ngày Tấn vương nhận ra sự chênh lệch giữa ông ta và Kim Phi, có thể bỏ ý định rồi đi theo bọn họ.
Kết quả là Cửu công chúa lại không chờ được ngày đó, mà thứ đang chờ cô ấy lại là tin Tấn vương và người Đông Man cấu kết với nhau.
Hơn nữa ông ta còn dám làm ra chuyện khiến người ta tức giận sôi máu.
Nếu có thể làm lại từ đầu, Cửu công chúa sẽ không do dự mà phái người giết Tấn vương ngay lập tức.
“Vậy bệ hạ, người đây là...” Triệu Nhạc hoang mang.
“Trần Vĩnh Trạch đáng chết, nhưng ông ta lại ở đất Tấn xa xôi, hiện tại đến cả đất Tân chúng ta cũng chưa chiếm được thì không thể khai chiến một cách tùy tiện với Trần Vĩnh Trạch!” Cửu công chúa nói.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ấy lại vội vàng đi tìm Kim Phi như vậy.
Xuyên Thục và đất Tấn còn có đất Tân ở giữa, mà đất Tân vẫn chưa chiếm được, tiêu cục Trấn Viễn cũng thiếu người nghiêm trọng, nếu lại khai chiến với Tấn vương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới những kế hoạch đã được xây dựng.
Triệu Nhạc đã ở trong quân Trấn Tây hơn hai mươi năm, cũng hiểu rất rõ tình hình hiện tại.
Vùng Tây Bắc của đất Tân tiếp giáp với Đảng Hạng, vùng Đông Bắc tiếp giáp với đất Tấn.
Lúc trước xây dựng chiến lược, Kim Phi, Cửu công chúa và cả Trương Lương đều lo rằng người Đảng Hạng sẽ nhân cơ hội mà làm loạn, nên lúc tấn công đất Tần, đã ưu tiên chọn hướng Tây Bắc.
Nếu hiện tại điều chỉnh phương hướng để đi tấn công đất Tần, vậy phải điều chỉnh chiến lược phương hướng trước đó.
Nghe thì đơn giản, nhưng lại liên quan tới rất nhiều vấn đề khác, nếu không hợp lý thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Triệu Nhạc không cố chấp nữa, im lặng gục đầu xuống.
Nhưng vào đúng lúc này, ông ta lại nghe thấy Kim Phi nói: “Trần Vĩnh Trạch đáng chết!”
“Cái gì?”
Cửu công chúa và Triệu Nhạc đều quay sang nhìn Kim Phi.
“Ta nói Trần Vĩnh Trạch đáng chết! Hơn nữa buộc phải chết.”
Kim Phi nghiến răng nói lại: “Loại người phản bội đất nước này mà không giết thì không yên lòng dân!”
Kiếp trước, khi xem kịch kháng chiến, Kim Phi hận bọn phản quốc như quân xâm lược!
Trong mắt y, giúp giặc giết hại đồng bào của mình, còn đáng hận hơn cả quân giặc.
Nếu Tấn vương chỉ muốn xưng đế, đối đầu với mình, Kim Phi có thể hiểu được.
Sau này bắt được Tấn vương, nói không chừng có thể nể tình ngày trước ông ta cũng tham gia chống Đông Man và Đảng Hạng mà tha ông ta một mạng.
Nhưng hiện tại, ông ta lại quay sang cấu kết với Đông Man, tàn sát quân Trấn Tây, Kim Phi không thể tha thứ!
“Nhưng chúng ta không đủ người để khai chiến với Trần Vĩnh Trạch.."” Cửu công chúa nhắc nhở.
“Vậy thì chiêu mộ thêm người!” Kim Phi quay sang phía Trần Văn Viễn: “Ngươi đi tìm Hàn Phong, sắp xếp lại tin tình báo mà mật thám truyền về!”
“Phu quân, chàng muốn đăng lên trên nhật báo Kim Xuyên sao?” Cửu công chúa lập tức đoán ra ý định của Kim Phi.
“Đúng!” Kim Phi gật đầu: “Anh hùng như Phạm tướng quân, không thể để người ta không biết đến. Quân phản bội như Trần Vĩnh Trạch, cũng không được phép vô danh!”
“Ta sẽ đóng đinh Trần Vĩnh Trạch lên cột mốc ô nhục của lịch sử, mãi mãi không thể trở mình!”
Cửu công chúa nghe xong, sắc mặt cô ấy ngay lập tức trắng bệch.
Cô ấy biết, Kim Phi không hề nói đùa.
Y thật sự có thể!
Chưa kể đấy là do bản thân Tấn vương làm ra chuyện như: vậy, cho dù ông ta không làm gì, chỉ cần Kim Phi muốn, với sức ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, có thể dễ dàng đóng định Tấn vương lên cột hình chữ thập, đời đời bị người ta phỉ nhổ.
Liên quan tới công việc, Trần Văn Viễn lập tức nghiêm ÚC.
Anh ta gật đầu với Kim Phi và Cửu công chúa, rồi xoay. người rời đi.
“Trần công tử, chờ ta với!”
Triệu Nhạc vừa ho vừa loạng choạng đuổi theo Trần Văn Viễn.