Trên chiến trường, Kim Phi có thể coi thường đối thủ, bởi vì y rất tin tưởng vào vũ khí của mình.
Nhưng bọn họ đang đi mời người chứ không phải đi đánh giặc, người đọc sách thường có tính nết cực kỳ ngang bướng, những người có tính cách thanh cao và tôn thờ lịch sử này chính là những người mà y cần phải có được.
Người như thế thường không chịu nghe cả những lời nói mềm mỏng và lời nói cứng rắn, cho dù có đe dọa, dụ dỗ thì cũng không có tác dụng gì cả, biện pháp tốt nhất là phải tìm được điểm yếu của bọn họ.
Kim Phi cần phải hiểu bọn họ một cách toàn diện thì mới có thể biết người biết ta.
Đối với lời dặn dò của Kim Phi, Tiểu Ngọc cực kỳ để ý, tờ mờ sáng ngày hôm sau, cô ấy phái người lái phi thuyền tới Miên Châu.
Từ hôm ấy, Kim Phi không tới phòng thí nghiệm nữa, lúc rảnh rỗi y thường tới thư phòng, giúp nhóm người Cửu công chúa xử lý tấu chương.
Thói quen sinh hoạt này chỉ kéo dài mười ngày, Kim Phi đã không chịu được nữa.
Ngôn ngữ mà Đại Khang sử dụng là chữ viết cổ, có một số quan viên vì muốn khoe khoang tài hoa của mình mà cố tình viết rất khó hiểu, khó đọc, còn đặc biệt thích dùng những chữ hiếm gặp, Kim Phi nhìn thấy vậy thì âm thầm chửi rủa.
Thành tích ngữ văn của y ở đời trước không tốt lắm, nhưng cũng phải kém cỏi, thế mà khi phải đối mặt với những tấu chương này, y vẫn chịu không nổi.
Những tấu chương này, mỗi ngày phải đọc mấy chục, thậm chí là hàng trăm bản, có thể cố gắng kiên trì đọc đến ngày thứ mười đã là giới hạn cao nhất của Kim Phi rồi.
May mà tới chập tối ngày thứ mười, người được Tiểu Ngọc phái đi đã trở về.
“Tiên sinh, đây là tài liệu về ba người Phương Linh Quân” Tiểu Ngọc đưa cho Kim Phi một cái phong thư thật dày: “Dựa theo yêu cầu của ngài, vì để cố gắng nghe ngóng được toàn bộ thông tin về bọn họ, ta đã phái năm nhóm người đi khảo sát, rồi để bọn họ lần lượt nộp báo cáo của nhóm mình lên”
“Làm tốt lắm!” Kim Phi cười khích lệ, sau đó lấy tài liệu trong phong thư ra.
Lúc ăn cơm, Kim Phi lại nhắc đến chuyện đi Miên Châu lần nữa: “Hạ Nhi, ngày mai ta muốn đi một chuyến tới Miên Châu.”
Mặc dù cả Quan Hạ Nhi với Cửu công chúa đều chưa biết chính xác đã có thai hay chưa, nhưng kỳ kinh nguyệt của các cô ấy đã chậm một tháng, gần như có thể khẳng định là đã mang thai.
Cho nền lần này Quan Hạ Nhi không ngăn cản Kim Phi nữa, mà hỏi: “Đi bao lâu?”
“Không thể nói trước được, nếu mấy vị cao nhân kia là người dễ nói chuyện thì khoảng ba, bốn ngày là có thể trở về, nhưng theo như thông tin trên tư liệu thì bọn họ không phải là người dễ nói chuyện đâu.”
Kim Phi gượng cười lắc đầu.
“Người có năng lực thường có tính tình không tốt, nhưng bọn họ lại là người có bản lĩnh, đương gia chàng không thể làm mất uy phong của mình được, cũng không được để mình ấm ức đến mức phải đi cầu xin họ, nhớ chưa?”
Quan Hạ Nhi nhíu mày nói: “Không có cóc ba chân thì còn có người hai chân ở khắp mọi nơi, chúng ta tới nơi khác tìm, ta không tin là không tìm được người phù hợp.”
“Yên tâm đi, ta là người sẽ dùng tư thế thấp kém đi cầu xin người khác ư?”
Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhị, trong lòng y cảm thấy ấm áp.
Từ khi y nổi dậy đấu tranh, những người mà y gặp được hầu hết đều là người tốt, lúc nói chuyện với y cũng cực kỳ khách sáo.
Nhưng trong đám người này có bao nhiêu người hận y, khinh thường y, hoặc là có bao nhiêu người thật sự tôn kính y, chỉ sợ là có trời mới biết mà thôi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Quan Hạ Nhi là người đã đối xử với y một cách chân thành nhất.
Về điểm này, cho dù là Cửu công chúa với Đường Tiểu Bắc cũng không bằng cô.
Kim Phi nhìn thấy tấu chương ở trên bàn đã cảm thấy buồn nôn, Quan Hạ Nhi không phản đối nên sáng hôm sau, Kim Phi đã ngồi phi thuyền với Bắc Thiên Tâm và đội hộ vệ để rời khỏi làng Tây Hà, đến thẳng huyện Tử Đồng của Miên Châu.
Huyện Tử Đồng ở phía Tây Nam của quận Quảng Nguyên, phải đi qua Tây Xuyên, cách làng Tây Hà khoảng một trăm sáu mươi dặm, chỉ cần ngồi phi thuyền ba, bốn tiếng là tới nơi.
Nhưng bọn họ đang đi mời người chứ không phải đi đánh giặc, người đọc sách thường có tính nết cực kỳ ngang bướng, những người có tính cách thanh cao và tôn thờ lịch sử này chính là những người mà y cần phải có được.
Người như thế thường không chịu nghe cả những lời nói mềm mỏng và lời nói cứng rắn, cho dù có đe dọa, dụ dỗ thì cũng không có tác dụng gì cả, biện pháp tốt nhất là phải tìm được điểm yếu của bọn họ.
Kim Phi cần phải hiểu bọn họ một cách toàn diện thì mới có thể biết người biết ta.
Đối với lời dặn dò của Kim Phi, Tiểu Ngọc cực kỳ để ý, tờ mờ sáng ngày hôm sau, cô ấy phái người lái phi thuyền tới Miên Châu.
Từ hôm ấy, Kim Phi không tới phòng thí nghiệm nữa, lúc rảnh rỗi y thường tới thư phòng, giúp nhóm người Cửu công chúa xử lý tấu chương.
Thói quen sinh hoạt này chỉ kéo dài mười ngày, Kim Phi đã không chịu được nữa.
Ngôn ngữ mà Đại Khang sử dụng là chữ viết cổ, có một số quan viên vì muốn khoe khoang tài hoa của mình mà cố tình viết rất khó hiểu, khó đọc, còn đặc biệt thích dùng những chữ hiếm gặp, Kim Phi nhìn thấy vậy thì âm thầm chửi rủa.
Thành tích ngữ văn của y ở đời trước không tốt lắm, nhưng cũng phải kém cỏi, thế mà khi phải đối mặt với những tấu chương này, y vẫn chịu không nổi.
Những tấu chương này, mỗi ngày phải đọc mấy chục, thậm chí là hàng trăm bản, có thể cố gắng kiên trì đọc đến ngày thứ mười đã là giới hạn cao nhất của Kim Phi rồi.
May mà tới chập tối ngày thứ mười, người được Tiểu Ngọc phái đi đã trở về.
“Tiên sinh, đây là tài liệu về ba người Phương Linh Quân” Tiểu Ngọc đưa cho Kim Phi một cái phong thư thật dày: “Dựa theo yêu cầu của ngài, vì để cố gắng nghe ngóng được toàn bộ thông tin về bọn họ, ta đã phái năm nhóm người đi khảo sát, rồi để bọn họ lần lượt nộp báo cáo của nhóm mình lên”
“Làm tốt lắm!” Kim Phi cười khích lệ, sau đó lấy tài liệu trong phong thư ra.
Lúc ăn cơm, Kim Phi lại nhắc đến chuyện đi Miên Châu lần nữa: “Hạ Nhi, ngày mai ta muốn đi một chuyến tới Miên Châu.”
Mặc dù cả Quan Hạ Nhi với Cửu công chúa đều chưa biết chính xác đã có thai hay chưa, nhưng kỳ kinh nguyệt của các cô ấy đã chậm một tháng, gần như có thể khẳng định là đã mang thai.
Cho nền lần này Quan Hạ Nhi không ngăn cản Kim Phi nữa, mà hỏi: “Đi bao lâu?”
“Không thể nói trước được, nếu mấy vị cao nhân kia là người dễ nói chuyện thì khoảng ba, bốn ngày là có thể trở về, nhưng theo như thông tin trên tư liệu thì bọn họ không phải là người dễ nói chuyện đâu.”
Kim Phi gượng cười lắc đầu.
“Người có năng lực thường có tính tình không tốt, nhưng bọn họ lại là người có bản lĩnh, đương gia chàng không thể làm mất uy phong của mình được, cũng không được để mình ấm ức đến mức phải đi cầu xin họ, nhớ chưa?”
Quan Hạ Nhi nhíu mày nói: “Không có cóc ba chân thì còn có người hai chân ở khắp mọi nơi, chúng ta tới nơi khác tìm, ta không tin là không tìm được người phù hợp.”
“Yên tâm đi, ta là người sẽ dùng tư thế thấp kém đi cầu xin người khác ư?”
Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhị, trong lòng y cảm thấy ấm áp.
Từ khi y nổi dậy đấu tranh, những người mà y gặp được hầu hết đều là người tốt, lúc nói chuyện với y cũng cực kỳ khách sáo.
Nhưng trong đám người này có bao nhiêu người hận y, khinh thường y, hoặc là có bao nhiêu người thật sự tôn kính y, chỉ sợ là có trời mới biết mà thôi.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Quan Hạ Nhi là người đã đối xử với y một cách chân thành nhất.
Về điểm này, cho dù là Cửu công chúa với Đường Tiểu Bắc cũng không bằng cô.
Kim Phi nhìn thấy tấu chương ở trên bàn đã cảm thấy buồn nôn, Quan Hạ Nhi không phản đối nên sáng hôm sau, Kim Phi đã ngồi phi thuyền với Bắc Thiên Tâm và đội hộ vệ để rời khỏi làng Tây Hà, đến thẳng huyện Tử Đồng của Miên Châu.
Huyện Tử Đồng ở phía Tây Nam của quận Quảng Nguyên, phải đi qua Tây Xuyên, cách làng Tây Hà khoảng một trăm sáu mươi dặm, chỉ cần ngồi phi thuyền ba, bốn tiếng là tới nơi.