Ngụy Vô Nhai chỉ vào cánh đồng trước mặt: "Tiên sinh chẳng lẽ không cảm thấy, những cây lúa này tốt hơn nhiều so với lúa thường sao?"
"Đúng vậy." Kim Phi gật đầu.
Thời điểm đi ngang qua Giang Nam, Kim Phi cũng đã thấy rất nhiều cánh đồng lúa.
Nhưng cánh đồng lúa trước mắt là cánh đồng lúa sinh trưởng tốt nhất trong những cánh đồng lúa y từng thấy.
Mỗi một cây mạ đều vô cùng khỏe mạnh, từng cọng lá cũng đặc biệt xanh mướt, nhìn từ xa xa, toàn bộ cánh đồng lúa mờ mờ ảo ảo ánh lên màu xanh đậm.
"Tiên sinh biết cánh đồng lúa này tại sao lại tốt như vậy không?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
Kim Phi đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn phối hợp hỏi lại: "Vì sao?"
"Cũng bởi vì cánh đồng lúa này hoàn toàn đều dựa theo biện pháp tiên sinh nói, ủ phân bón ở bên ngoài!" Ngụy Vô Nhai trả lời.
Đại Khang trước giờ không có thói quen ủ phân, thậm chí ngay cả xới đất người dân cũng không làm.
Không phải là bởi vì lười, mà là bọn họ không có trâu và đồ cày, thậm chí còn không có dụng cụ làm nông bằng sắt, xới đất chỉ có thể dùng xẻng gỗ, hiệu suất quá thấp.
Mùa vụ có thời hạn, nếu như xới tất cả đất một lần, rất dễ dàng bỏ lỡ mùa vụ. Cho nên rất nhiều nông dân thời điểm gieo hạt, chỉ cầm một cây gậy chọc một lỗ xuống đất, sau đó ném hạt giống vào, sau đó dùng chân đạp lên cái lỗ để lấp nó lại.
Ngay cả cày xới cũng không làm, càng không cần phải nói tới bón phân. Hơn nữa bọn họ cũng không có quá nhiều phân bón.
Phân bón duy nhất chính là hầm phân của các nhà.
Nhưng hầm phân lớn từng nào chứ?
Kim Phi nói cho Ngụy Vô Nhai phương pháp ủ phân này, coi như là lấp đây khoảng trống.
Bón phân và không bón phân, sản lượng dĩ nhiên không giống nhau.
"Nguy tiên sinh, đây là ruộng thí nghiệm đấy, ông không sợ phân bón không được, làm hư hạt giống luôn sao?" Kim Phi cười hỏi.
"Vừa mới bắt đầu dĩ nhiên sợ, nhưng đây không phải là lần đầu ta ủ phân."
Ngụy Vô Nhai cười nói: "Năm ngoái vụ lúa mì kia, ta đã dùng một lần, hiệu quả vô cùng tốt, tất cả sản lượng lúa mì như được tăng cao, trong đó có hai cánh đồng có sản lượng nhiều gấp đôi so với dự đoán, chỉ là trước mắt ta không có biện pháp phán đoán, nguyên nhân chủ yếu là lai giống sửa đổi chất lượng, hay là do bón phân tăng cao độ ẩm đất đai.
Nhưng có thể khẳng định rằng bón phân thực sự có thể làm tăng sản lượng lương thực!"
"Chắc chắn rồi,' Kim Phi gật đầu: "Muốn biết được nguyên nhân tăng sản lượng, tiên sinh có thể chuẩn bị nhiều ruộng thí nghiệm hơn vào mùa thu năm nay, một cánh đồng bón phân, một cánh đồng không bón phân, một cánh đồng lai giống, một cánh đồng không lai giống, một cánh đồng vừa bón phân vừa lai giống, một cánh đồng không bón phân cũng không lai giống, so sánh như vậy không phải sẽ rõ ràng sao?"
"Ta cũng có tính toán làm như vậy." Ngụy Vô Nhai nói: "Sợ đến lúc đó không đủ đất, chúng ta cũng không kịp làm!"
"V chuyện đất và người cứ nói cho Vũ Dương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" Kim Phi lên tiếng đồng ý.
"Ta chờ những lời này của tiên sinh đấy." Ngụy Vô Nhai cười lớn: "Có những lời này của tiên sinh ta yên tâm, có thể làm một trận lớn!"
"Chỉ cần tiếp tục làm, cần gì thì cứ nói!"
Y không có thời gian đi nghiên cứu lai giống và kỹ thuật chiết cây, chỉ có thể dựa vào Ngụy Vô Nhai.
Kim Phi tự cảm thấy mơ mơ hồ hồ, huống chỉ Ngụy Vô Nhai.
Bây giờ biện pháp tốt nhất Kim Phi có thể nghĩ tới là biện pháp vừa nói tới, sử dụng nhiều tổ hợp và thí nghiệm, cho ra các loại lai giống có số liệu ưu nhược chất lượng khác nhau.
Tiến hành thí nghiệm nhiều lần, lấy được nhiều số liệu, trau đồi kinh nghiệm.
"Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí, ngày mai sẽ đi tìm bệ hạ đòi thêm người!" Ngụy Vô Nhai cười hỏi.
"Tiên sinh coi trọng ai, chỉ cần ông nói ra, ta bảo đảm Vũ Dương sẽ đưa người đó đến!"
Kim Phi trả lời một tiếng, đang chuẩn bị nói thêm, đột nhiên thấy có một con ngựa chiến từ cửa làng chạy ra, chạy như bay đến bên này.
"Đúng vậy." Kim Phi gật đầu.
Thời điểm đi ngang qua Giang Nam, Kim Phi cũng đã thấy rất nhiều cánh đồng lúa.
Nhưng cánh đồng lúa trước mắt là cánh đồng lúa sinh trưởng tốt nhất trong những cánh đồng lúa y từng thấy.
Mỗi một cây mạ đều vô cùng khỏe mạnh, từng cọng lá cũng đặc biệt xanh mướt, nhìn từ xa xa, toàn bộ cánh đồng lúa mờ mờ ảo ảo ánh lên màu xanh đậm.
"Tiên sinh biết cánh đồng lúa này tại sao lại tốt như vậy không?" Ngụy Vô Nhai hỏi.
Kim Phi đã đoán được câu trả lời, nhưng vẫn phối hợp hỏi lại: "Vì sao?"
"Cũng bởi vì cánh đồng lúa này hoàn toàn đều dựa theo biện pháp tiên sinh nói, ủ phân bón ở bên ngoài!" Ngụy Vô Nhai trả lời.
Đại Khang trước giờ không có thói quen ủ phân, thậm chí ngay cả xới đất người dân cũng không làm.
Không phải là bởi vì lười, mà là bọn họ không có trâu và đồ cày, thậm chí còn không có dụng cụ làm nông bằng sắt, xới đất chỉ có thể dùng xẻng gỗ, hiệu suất quá thấp.
Mùa vụ có thời hạn, nếu như xới tất cả đất một lần, rất dễ dàng bỏ lỡ mùa vụ. Cho nên rất nhiều nông dân thời điểm gieo hạt, chỉ cầm một cây gậy chọc một lỗ xuống đất, sau đó ném hạt giống vào, sau đó dùng chân đạp lên cái lỗ để lấp nó lại.
Ngay cả cày xới cũng không làm, càng không cần phải nói tới bón phân. Hơn nữa bọn họ cũng không có quá nhiều phân bón.
Phân bón duy nhất chính là hầm phân của các nhà.
Nhưng hầm phân lớn từng nào chứ?
Kim Phi nói cho Ngụy Vô Nhai phương pháp ủ phân này, coi như là lấp đây khoảng trống.
Bón phân và không bón phân, sản lượng dĩ nhiên không giống nhau.
"Nguy tiên sinh, đây là ruộng thí nghiệm đấy, ông không sợ phân bón không được, làm hư hạt giống luôn sao?" Kim Phi cười hỏi.
"Vừa mới bắt đầu dĩ nhiên sợ, nhưng đây không phải là lần đầu ta ủ phân."
Ngụy Vô Nhai cười nói: "Năm ngoái vụ lúa mì kia, ta đã dùng một lần, hiệu quả vô cùng tốt, tất cả sản lượng lúa mì như được tăng cao, trong đó có hai cánh đồng có sản lượng nhiều gấp đôi so với dự đoán, chỉ là trước mắt ta không có biện pháp phán đoán, nguyên nhân chủ yếu là lai giống sửa đổi chất lượng, hay là do bón phân tăng cao độ ẩm đất đai.
Nhưng có thể khẳng định rằng bón phân thực sự có thể làm tăng sản lượng lương thực!"
"Chắc chắn rồi,' Kim Phi gật đầu: "Muốn biết được nguyên nhân tăng sản lượng, tiên sinh có thể chuẩn bị nhiều ruộng thí nghiệm hơn vào mùa thu năm nay, một cánh đồng bón phân, một cánh đồng không bón phân, một cánh đồng lai giống, một cánh đồng không lai giống, một cánh đồng vừa bón phân vừa lai giống, một cánh đồng không bón phân cũng không lai giống, so sánh như vậy không phải sẽ rõ ràng sao?"
"Ta cũng có tính toán làm như vậy." Ngụy Vô Nhai nói: "Sợ đến lúc đó không đủ đất, chúng ta cũng không kịp làm!"
"V chuyện đất và người cứ nói cho Vũ Dương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!" Kim Phi lên tiếng đồng ý.
"Ta chờ những lời này của tiên sinh đấy." Ngụy Vô Nhai cười lớn: "Có những lời này của tiên sinh ta yên tâm, có thể làm một trận lớn!"
"Chỉ cần tiếp tục làm, cần gì thì cứ nói!"
Y không có thời gian đi nghiên cứu lai giống và kỹ thuật chiết cây, chỉ có thể dựa vào Ngụy Vô Nhai.
Kim Phi tự cảm thấy mơ mơ hồ hồ, huống chỉ Ngụy Vô Nhai.
Bây giờ biện pháp tốt nhất Kim Phi có thể nghĩ tới là biện pháp vừa nói tới, sử dụng nhiều tổ hợp và thí nghiệm, cho ra các loại lai giống có số liệu ưu nhược chất lượng khác nhau.
Tiến hành thí nghiệm nhiều lần, lấy được nhiều số liệu, trau đồi kinh nghiệm.
"Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí, ngày mai sẽ đi tìm bệ hạ đòi thêm người!" Ngụy Vô Nhai cười hỏi.
"Tiên sinh coi trọng ai, chỉ cần ông nói ra, ta bảo đảm Vũ Dương sẽ đưa người đó đến!"
Kim Phi trả lời một tiếng, đang chuẩn bị nói thêm, đột nhiên thấy có một con ngựa chiến từ cửa làng chạy ra, chạy như bay đến bên này.