Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý, hiện giờ biết được Lão Ưng còn sống, cũng coi như là niềm vui bất ngờ rồi.

Cho nên Quan Hạ Nhi nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Cho nên vừa rồi chính Lão Ưng và Ngưu Bôn đã làm nổ tung cung nỏ hạng nặng của kẻ địch?”

“Ngưu Bôn?” Thấm Nhi sửng sốt một chút: “Không có Ngưu Bôn, chỉ có mỗi Lão Ưng thôi.”

“Ngưu Bôn không ở cùng ngươi ư?” Quan Hạ Nhi cũng sửng sốt.

“Không,' Thấm Nhi tỏ vẻ bối rối: “Anh ta không phải ở Tây Xuyên sao? Sao anh ta lại có thể ở bên ta được”.

“Xem ra ngươi vẫn chưa biết,” Quan Hạ Nhi nói: “Không bao lâu sau khi ngươi rời khỏi làng Tây Hà, Ngưu Bôn cũng đi, nói muốn đi tìm ngươi, ta còn tưởng rằng anh ta tìm được rồi cơ”

Nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy, vẻ mặt Thấm Nhi lại trở nên phức tạp.

Lúc trước cô ấy lựa chọn không từ mà biệt, một là cảm thấy Cửu công chúa đã thành hoàng đế, không còn cần cô ấy nữa.

Thứ hai là vì cảm thấy mặt mình đã biến dạng, lại thành người què, mà ngay lúc đó Ngưu Bôn lại được Kim Phi trọng dụng, chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng, cô ấy cảm thấy mình không xứng đáng với Ngưu Bôn.

Ai ngờ Ngưu Bôn lại từ bỏ tương lai tươi sáng mà ra ngoài †ìm cô ấy.

Điều này làm cho Thấm Nhi cảm thấy có chút cảm động và lo lắng.

“Tên ngốc này tìm ta làm gì? Anh ta biết ta ở đâu sao?”

Thấm Nhi thấp giọng mắng một câu, sau đó nhìn về phía Quan Hạ Nhi hỏi: “Phu nhân, người biết tên ngốc này đi đâu không?”

“Không biết,” Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Hồi đầu, anh ta còn nhờ nhân viên của thương hội Kim Xuyên truyền tin về làng, nhưng về sau chiến loạn nổi lên khắp nơi, lời nhắn cũng bặt tăm, cũng không biết anh ta đi đâu.”

“Vậy lần cuối cùng truyền tin về là khi nào, ở đâu?” Thấm Nhi sốt ruột hỏi.

Tuy rằng hồi ở làng Tây Hà, cô ấy luôn hững hờ với Ngưu Bôn, lúc hai người hẹn hò thì toàn là Ngưu Bôn nói còn cô ấy nghe, nhưng đó là bởi vì tính cách Thấm Nhi vốn đã lạnh nhạt như vậy.

Nếu không phải thật sự thích Ngưu Bôn, cô ấy sẽ không theo Ngưu Bôn cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa rồi cô ấy còn có thể cố gắng gượng, nhưng nghe Quan Hạ Nhi nói Ngưu Bôn mất tin tức, Thấm Nhi rốt cuộc không nhãn nhịn được.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, anh ta luôn gửi tin cho Thiết Chùy, ta cũng là nghe đương gia nhắc đến hai lần, không hỏi kĩ càng.”

Quan Hạ Nhi nói: “Thiết Chùy luôn đi theo đương gia, ta muốn đi Hi Châu tìm đương gia, không thì ngươi đi cùng ta?”

“Vậy được, Thấm Nhi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Hiện giờ thiên hạ loạn lạc, cô ấy muốn tìm được Ngưu Bôn trong mênh mang biển người quả thực chính là mò kim đáy bể, không bằng đi theo Quan Hạ Nhi đi tìm Kim Phi, hỏi Thiết Chùy trước xem lần cuối Ngưu Bôn chuyển lời nhắn đến là ở đâu, sau đó lại nhờ Kim Phi tìm đội Chung Minh và thương hội Kim Xuyên hỗ trợ.

“Thấm Nhi, ngươi cũng đừng lo lắng, Ngưu Bôn từ nhỏ đã bôn ba giang hồ, là người có bản lĩnh, sẽ không sao đâu.”

Quan Hạ Nhi an ủi nói: “Với cả hiện giờ nơi nơi đều là trụ sở thương hội của chúng ta, cho dù anh ta có gặp phải rắc rối thì cũng có thể tìm thương hội hỗ trợ.”

“Vâng!” Thấm Nhi gật đầu, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.

Hai người đang trò chuyện, bên ngoài loáng thoáng có tiếng gầm rú.

Quan Hạ Nhi nghe thấy thì nhận ra ngay, đây là tiếng của máy hơi nước, cô chạy nhanh đi ra ngoài.

Dõi mắt về phía thanh âm vọng ra, quả nhiên nhìn thấy một phi thuyền đang chậm rãi bay lên không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK