"Trộm khinh khí cầu hả?"
Mọi người trong phòng đều bị sốc.
Để Kim Phi có được hôm nay thì không thể thiếu công lao của khinh khí cầu.
Mặc dù khinh khí cầu do y chế tạo không có đủ tính cơ động vẫn còn phải dựa vào gió để di chuyển, nhưng nếu bổ sung thêm lựu đạn thì nó đã trở thành phiên bản không quân cấp thấp, kiểm soát chặt chẽ vị thế trên không.
Trên chiến trường, nếu có một bên có được lực lượng không quân, thì đã nắm được quyền chủ động tuyệt đối.
Muốn đánh thì đánh, còn không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thế nên khinh khí cầu và lựu đạn vẫn luôn là trang bị nòng cốt của Kim Phi, tầm quan trọng của chúng còn vượt xa áo giáp, nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Kể từ khi đưa nhóm tử tù ra khỏi nhà lao Tây Xuyên thì tính độ ổn định của thuốc nổ đã được cải thiện lớn, sau khi vận hành dây chuyền lắp ráp, sản lượng đã tăng lên rất nhiều, hiện nay cũng đã đáp ứng đủ quy mô lớn cho trang bị của nhân viên hộ tống.
Nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Kim Phi và Trương Lương cũng không làm như vậy, thay vào đó họ lại kiểm soát chặt chẽ khu mỏ.
Dù là đội bay của Lão Ưng hay là nhân viên hộ tống bình thường, mỗi một quả lựu đạn được phát ra đều phải được ghi lại.
Điều này được áp dụng với những quả lựu đạn có kết cấu khá phức tạp, khinh khí cầu cũng vậy.
Thực ra nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản, cũng mới công bố ra hơn một tháng, mà một số tiểu thương ở kinh thành đã bắt đầu làm lồng đèn giấy Khổng Minh để bán.
Do thế giới này không có Gia Cát Khổng Minh nên nhóm tiểu thương lấy tên là đèn Trấn Viễn.
Không chỉ để kỷ niệm trận chiến trên sông Hoàng Hà đánh lui Đông Nam của tiêu cục Trấn Viễn, mà còn là bày tỏ hy vọng của người dân là danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn sẽ càng vang dội.
Những tiểu thương đã có thể làm ra đèn Trấn Viễn, thì càng đừng nói đến nhóm quyền quý có nuôi dưỡng thợ thủ công.
Gần đây, không biết đã có bao nhiêu thợ thủ công đã len lén nghiên cứu khinh khí cầu, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.
Bởi vì bọn họ có một chỗ khó khăn về mặt kỹ thuật khó mà bỏ qua được, đó cũng chính là rào cản kỹ thuật lớn nhất đối với khinh khí cầu - vải chống cháy.
Để làm khinh khí cầu chở người thì giấy chắc chắn là không thể được, nên cần phải có loại vải chống cháy chịu được nhiệt độ cao.
Nhưng không một ai ở Đại Khang này biết làm vải chống cháy ngoại trừ Kim Phi.
Đây cũng là con át chủ bài lớn nhất của Kim Phi.
Nhưng vải chống cháy nói khó thì cũng không khó, dù Kim Phi đã ngụy trang nhưng nếu thợ thủ công có thể hiểu rõ tư liệu, thì có lẽ sẽ thấy được nguyên liệu này.
Cho nên kiểm soát khinh khí cầu luôn nghiêm ngặt hơn so với lựu đạn, ngoại trừ đám người của Lão Ưng ra thì ít có ai có thể tiếp xúc tới chúng.
Gần đây, để ứng phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở kinh thành, Lão Ưng đã đặt khinh khí cầu ở một số nơi trong và ngoài thành, để đảm bảo rằng dù là hướng gió nào thì khinh khí cầu cũng có cất cánh bất cứ lúc nào, và nhanh chóng bay tới mỗi một chỗ ở kinh thành.
Một ngôi nhà trên đường Hưng Long là một trong những địa điểm bố trí.
Những nơi này cũng được canh gác nghiêm ngặt để đề phòng khinh khí cầu bị người trộm đi.
"Đã biết là trộm khinh khí cầu thì cứ trực tiếp thẩm vấn rồi giam giữ ngay, sao còn phải hỏi làm gì?" Đại Tráng hỏi.
Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm canh gác điểm bố trí đều do Đại Tráng sắp xếp, Trần trung đội trưởng được coi như là thủ hạ của anh ta.
Gần đây cũng có một số người cố găng đến gần điểm bố trí, đều đã bị nhân viên hộ tống bắt lại.
"Nhưng người này không phải là trộm cắp bình thường. Trần trung đội trưởng nói hắn là Tả Chi Uyên, lang quan bộ Công." Người cận vệ trả lời.
Nghe vậy, Kim Phi và Cửu công chúa hiểu ra tại sao Trần trung đội trưởng lại đến xin chỉ thị.
Mọi người trong phòng đều bị sốc.
Để Kim Phi có được hôm nay thì không thể thiếu công lao của khinh khí cầu.
Mặc dù khinh khí cầu do y chế tạo không có đủ tính cơ động vẫn còn phải dựa vào gió để di chuyển, nhưng nếu bổ sung thêm lựu đạn thì nó đã trở thành phiên bản không quân cấp thấp, kiểm soát chặt chẽ vị thế trên không.
Trên chiến trường, nếu có một bên có được lực lượng không quân, thì đã nắm được quyền chủ động tuyệt đối.
Muốn đánh thì đánh, còn không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thế nên khinh khí cầu và lựu đạn vẫn luôn là trang bị nòng cốt của Kim Phi, tầm quan trọng của chúng còn vượt xa áo giáp, nỏ hạng nặng và máy bắn đá.
Kể từ khi đưa nhóm tử tù ra khỏi nhà lao Tây Xuyên thì tính độ ổn định của thuốc nổ đã được cải thiện lớn, sau khi vận hành dây chuyền lắp ráp, sản lượng đã tăng lên rất nhiều, hiện nay cũng đã đáp ứng đủ quy mô lớn cho trang bị của nhân viên hộ tống.
Nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Kim Phi và Trương Lương cũng không làm như vậy, thay vào đó họ lại kiểm soát chặt chẽ khu mỏ.
Dù là đội bay của Lão Ưng hay là nhân viên hộ tống bình thường, mỗi một quả lựu đạn được phát ra đều phải được ghi lại.
Điều này được áp dụng với những quả lựu đạn có kết cấu khá phức tạp, khinh khí cầu cũng vậy.
Thực ra nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản, cũng mới công bố ra hơn một tháng, mà một số tiểu thương ở kinh thành đã bắt đầu làm lồng đèn giấy Khổng Minh để bán.
Do thế giới này không có Gia Cát Khổng Minh nên nhóm tiểu thương lấy tên là đèn Trấn Viễn.
Không chỉ để kỷ niệm trận chiến trên sông Hoàng Hà đánh lui Đông Nam của tiêu cục Trấn Viễn, mà còn là bày tỏ hy vọng của người dân là danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn sẽ càng vang dội.
Những tiểu thương đã có thể làm ra đèn Trấn Viễn, thì càng đừng nói đến nhóm quyền quý có nuôi dưỡng thợ thủ công.
Gần đây, không biết đã có bao nhiêu thợ thủ công đã len lén nghiên cứu khinh khí cầu, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.
Bởi vì bọn họ có một chỗ khó khăn về mặt kỹ thuật khó mà bỏ qua được, đó cũng chính là rào cản kỹ thuật lớn nhất đối với khinh khí cầu - vải chống cháy.
Để làm khinh khí cầu chở người thì giấy chắc chắn là không thể được, nên cần phải có loại vải chống cháy chịu được nhiệt độ cao.
Nhưng không một ai ở Đại Khang này biết làm vải chống cháy ngoại trừ Kim Phi.
Đây cũng là con át chủ bài lớn nhất của Kim Phi.
Nhưng vải chống cháy nói khó thì cũng không khó, dù Kim Phi đã ngụy trang nhưng nếu thợ thủ công có thể hiểu rõ tư liệu, thì có lẽ sẽ thấy được nguyên liệu này.
Cho nên kiểm soát khinh khí cầu luôn nghiêm ngặt hơn so với lựu đạn, ngoại trừ đám người của Lão Ưng ra thì ít có ai có thể tiếp xúc tới chúng.
Gần đây, để ứng phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra bất cứ lúc nào ở kinh thành, Lão Ưng đã đặt khinh khí cầu ở một số nơi trong và ngoài thành, để đảm bảo rằng dù là hướng gió nào thì khinh khí cầu cũng có cất cánh bất cứ lúc nào, và nhanh chóng bay tới mỗi một chỗ ở kinh thành.
Một ngôi nhà trên đường Hưng Long là một trong những địa điểm bố trí.
Những nơi này cũng được canh gác nghiêm ngặt để đề phòng khinh khí cầu bị người trộm đi.
"Đã biết là trộm khinh khí cầu thì cứ trực tiếp thẩm vấn rồi giam giữ ngay, sao còn phải hỏi làm gì?" Đại Tráng hỏi.
Nhân viên hộ tống chịu trách nhiệm canh gác điểm bố trí đều do Đại Tráng sắp xếp, Trần trung đội trưởng được coi như là thủ hạ của anh ta.
Gần đây cũng có một số người cố găng đến gần điểm bố trí, đều đã bị nhân viên hộ tống bắt lại.
"Nhưng người này không phải là trộm cắp bình thường. Trần trung đội trưởng nói hắn là Tả Chi Uyên, lang quan bộ Công." Người cận vệ trả lời.
Nghe vậy, Kim Phi và Cửu công chúa hiểu ra tại sao Trần trung đội trưởng lại đến xin chỉ thị.