Chỉ có Cửu công chúa vẫn bình tĩnh, cau mày nói: “Mọi người đừng vội mừng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ kẻ địch cũng biết phu quân sắp trở về, có thể tiếp theo chúng ta sẽ phải gặp những đòn tấn công điên cuồng nhất, mọi người chuẩn bị tinh thần cho tốt đi!"
"Sao họ biết được?" Nhuận Nương ngồi trong góc hỏi.
Mục tiêu chính khinh khí cầu tấn công là tứ hợp viện của Kim Phi, vì lý do an toàn, mọi người bên trong đều được sơ tán, Tiểu Nga và em gái của Bắc Thiên Tâm, cũng như các học trò mà Kim Phi đã thu nhận ở kinh thành, đều đi theo lũ trẻ trong làng trốn vào hang động ở sau núi.
Trong mắt Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương cũng giống như Đường Đông Đông, sớm hay muộn gì cũng là người của Kim Phi, cũng là người đáng tin cậy nhất nên gần đây cô vẫn dẫn theo bên cạnh, để cô ấy lo việc cơm nước cho lãnh đạo cấp cao.
“Bởi vì Phùng Khánh cũng là người Kim Xuyên, hơn nữa đã làm cướp biển rất lâu, sau đó được Triệu huyện úy chọn làm trợ tá, người này bản tính rất cẩn thận, chắc chắn đã cho người canh chừng ngoài sông."
Cửu công chúa phân tích.
"Vũ Dương nói có lý.' Quan Hạ Nhi gật đầu nói: 'Đương gia đã nói, đánh trận không thể khinh địch, dù Phùng Khánh có biết đương gia trở lại hay không thì chúng ta cũng phải coi như ông ta đã biết.
Nếu ông ta đánh tới, chúng ta nhất định phải chống trả, nếu không đánh tới thì càng tốt."
"Dạ!"
Đường Đông Đông và Tả Phi Phi cũng gật đầu: "Vậy chúng †a ra ngoài sắp xếp lại lần nữa đi."
Kết quả họ còn chưa kịp ra khỏi phòng, Thấm Nhi đã ở bên ngoài vọt vào.
"Điện hạ, khinh khí cầu ngoài thôn lại bay lên rồi!"
Nghe Thấm Nhi nói xong, mấy người trong phòng đều vội vàng đứng dậy.
Bước ra khỏi phòng, ở từ xa đã có thể nhìn thấy đầy ắp các khinh khí cầu đang lơ lửng ở phía bắc ngôi làng.
"Xem ra Vũ Dương đoán không sai, chắc chắn Phùng Khánh đã biết tiên sinh trở lại!"
Mặt Tả Phi Phi biến sắc, xoay người chạy ra ngoài.
"Muội đi đâu?" Quan Hạ Nhi ở phía sau hét lên.
"Kẻ xấu chó cùng rứt giậu, ta muốn đi đến phía trước nhìn xem. Tả Phi Phi nói rồi chạy đi. "Hạ Nhị, ta cũng đi đây!" Đường Đông Đông cũng chạy ra ngoài theo. Một lúc sau, khinh khí cầu bay tới làng.
Lúc này là ban ngày, dân làng ở xa thấy được nên đã tự động ẩn nấp đi mà không cần ai đến hô hào.
Dân làng có thể trốn được nhưng nhân viên hộ tống canh giữ làng và các nữ công nhân núi Thiết Quán lại không thể trốn, vẫn phải tiếp tục canh gác ở các lối vào.
Khi khinh khí cầu bay qua làng, làm theo lệnh ném mấy bình dầu hỏa vào tứ hợp viên, sau đó tập trung tấn công vào cửa làng, sau đó liên tục ném mấy bình dầu hỏa vào các nhân viên hộ tống và các nữ công nhân.
Tuy nhiên, đội hộ tống cũng không phải là không có chuẩn bị, họ đã đào trước nhiều đường hầm trên mặt đất, khi phát hiện ra khinh khí cầu, các nhân viên hộ tống và nữ công nhân lập tức trốn vào đường hầm, sau đó đặt những chiếc nỏ hạng nặng ngay lối vào đường hầm.
Dầu hỏa cháy dữ dội nhưng không có nhiều khói, đội hộ tống trốn vào đường hầm, đã thành công tránh đi.
Nhưng kẻ địch cũng không bỏ cuộc, lợi dụng biển lửa bao vây, chúng nhanh chóng áp sát tới ngôi làng.
Khi ngọn lửa tắt, đội hộ tống ra khỏi đường hầm, kẻ địch cũng đã tới cửa làng.
Trước khi trận chiến diễn ra Phùng tiên sinh đã ra tử lệnh, lần này ai rút lui sẽ bị chặt đầu nên kẻ địch tấn công vô cùng ác liệt.
Phía sau những nhân viên hộ tống là quê nhà, là người thân của họ, cũng không có đường lui.
Lúc này, hai bên vốn đã căm hận nhau, đồng thời cũng không còn đường lui nào, nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng được trận chiến khốc liệt đến mức nào.
Lực lượng nhân viên hộ tống dùng nỏ hạng nặng và xe bắn đá để đánh đuổi kẻ địch, nhưng còn chưa kịp củng cố vị trí, kẻ địch đã cho khinh khí cầu bay ngược gió, sau đó lại là một đợt oanh tạc khác từ bình dầu hỏa.
Đội hộ tống chỉ có thể rời khỏi vị trí và trốn trong đường hầm.
Trận chiến kéo dài từ sáng sớm đến trời tối, khi khinh khí cầu tới thì đội hộ tống ẩn nấp ngay, khi khinh khí cầu bay đi thì lại xông ra chiếm trận địa.
Vốn dĩ Phùng tiên sinh định nhân lúc trời tối để phát huy ưu thế của khinh khí cầu, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn nên khinh khí cầu bay lơ lửng trên không lại giống như ban ngày.
Nhưng Phùng tiên sinh biết đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình nên ông ta không dám rút lui, mà ra lệnh cho đội ngũ tăng cường tấn công.
Kẻ địch không chịu rút lui, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng chỉ có thể ra lệnh cho nhân viên hộ tống tiếp tục cầm cự.
Hai bên cứ như vậy từ tối đến sáng sớm!
Vùng đất bên ngoài làng Tây Hà đều bị đã bị dầu hỏa thiêu nứt ra.
Cuộc chiến ở đây đang diễn ra quyết liệt, mấy chục dặm ngoài sông Gia Lăng cũng đang giương cung bạt kiếm.
Biết làng gặp nguy hiểm, Kim Phi lại hạ lệnh cho thuyền lớn lên đường suốt đêm, chạy suốt một ngày đêm cuối cùng cũng đến được ranh giới Kim Xuyên.
Nhưng trước khi đến bến tàu, ở xa xa đã thấy một số lượng lớn khinh khí cầu đang lơ lửng ở phía bắc.
"Sao họ biết được?" Nhuận Nương ngồi trong góc hỏi.
Mục tiêu chính khinh khí cầu tấn công là tứ hợp viện của Kim Phi, vì lý do an toàn, mọi người bên trong đều được sơ tán, Tiểu Nga và em gái của Bắc Thiên Tâm, cũng như các học trò mà Kim Phi đã thu nhận ở kinh thành, đều đi theo lũ trẻ trong làng trốn vào hang động ở sau núi.
Trong mắt Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương cũng giống như Đường Đông Đông, sớm hay muộn gì cũng là người của Kim Phi, cũng là người đáng tin cậy nhất nên gần đây cô vẫn dẫn theo bên cạnh, để cô ấy lo việc cơm nước cho lãnh đạo cấp cao.
“Bởi vì Phùng Khánh cũng là người Kim Xuyên, hơn nữa đã làm cướp biển rất lâu, sau đó được Triệu huyện úy chọn làm trợ tá, người này bản tính rất cẩn thận, chắc chắn đã cho người canh chừng ngoài sông."
Cửu công chúa phân tích.
"Vũ Dương nói có lý.' Quan Hạ Nhi gật đầu nói: 'Đương gia đã nói, đánh trận không thể khinh địch, dù Phùng Khánh có biết đương gia trở lại hay không thì chúng ta cũng phải coi như ông ta đã biết.
Nếu ông ta đánh tới, chúng ta nhất định phải chống trả, nếu không đánh tới thì càng tốt."
"Dạ!"
Đường Đông Đông và Tả Phi Phi cũng gật đầu: "Vậy chúng †a ra ngoài sắp xếp lại lần nữa đi."
Kết quả họ còn chưa kịp ra khỏi phòng, Thấm Nhi đã ở bên ngoài vọt vào.
"Điện hạ, khinh khí cầu ngoài thôn lại bay lên rồi!"
Nghe Thấm Nhi nói xong, mấy người trong phòng đều vội vàng đứng dậy.
Bước ra khỏi phòng, ở từ xa đã có thể nhìn thấy đầy ắp các khinh khí cầu đang lơ lửng ở phía bắc ngôi làng.
"Xem ra Vũ Dương đoán không sai, chắc chắn Phùng Khánh đã biết tiên sinh trở lại!"
Mặt Tả Phi Phi biến sắc, xoay người chạy ra ngoài.
"Muội đi đâu?" Quan Hạ Nhi ở phía sau hét lên.
"Kẻ xấu chó cùng rứt giậu, ta muốn đi đến phía trước nhìn xem. Tả Phi Phi nói rồi chạy đi. "Hạ Nhị, ta cũng đi đây!" Đường Đông Đông cũng chạy ra ngoài theo. Một lúc sau, khinh khí cầu bay tới làng.
Lúc này là ban ngày, dân làng ở xa thấy được nên đã tự động ẩn nấp đi mà không cần ai đến hô hào.
Dân làng có thể trốn được nhưng nhân viên hộ tống canh giữ làng và các nữ công nhân núi Thiết Quán lại không thể trốn, vẫn phải tiếp tục canh gác ở các lối vào.
Khi khinh khí cầu bay qua làng, làm theo lệnh ném mấy bình dầu hỏa vào tứ hợp viên, sau đó tập trung tấn công vào cửa làng, sau đó liên tục ném mấy bình dầu hỏa vào các nhân viên hộ tống và các nữ công nhân.
Tuy nhiên, đội hộ tống cũng không phải là không có chuẩn bị, họ đã đào trước nhiều đường hầm trên mặt đất, khi phát hiện ra khinh khí cầu, các nhân viên hộ tống và nữ công nhân lập tức trốn vào đường hầm, sau đó đặt những chiếc nỏ hạng nặng ngay lối vào đường hầm.
Dầu hỏa cháy dữ dội nhưng không có nhiều khói, đội hộ tống trốn vào đường hầm, đã thành công tránh đi.
Nhưng kẻ địch cũng không bỏ cuộc, lợi dụng biển lửa bao vây, chúng nhanh chóng áp sát tới ngôi làng.
Khi ngọn lửa tắt, đội hộ tống ra khỏi đường hầm, kẻ địch cũng đã tới cửa làng.
Trước khi trận chiến diễn ra Phùng tiên sinh đã ra tử lệnh, lần này ai rút lui sẽ bị chặt đầu nên kẻ địch tấn công vô cùng ác liệt.
Phía sau những nhân viên hộ tống là quê nhà, là người thân của họ, cũng không có đường lui.
Lúc này, hai bên vốn đã căm hận nhau, đồng thời cũng không còn đường lui nào, nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng được trận chiến khốc liệt đến mức nào.
Lực lượng nhân viên hộ tống dùng nỏ hạng nặng và xe bắn đá để đánh đuổi kẻ địch, nhưng còn chưa kịp củng cố vị trí, kẻ địch đã cho khinh khí cầu bay ngược gió, sau đó lại là một đợt oanh tạc khác từ bình dầu hỏa.
Đội hộ tống chỉ có thể rời khỏi vị trí và trốn trong đường hầm.
Trận chiến kéo dài từ sáng sớm đến trời tối, khi khinh khí cầu tới thì đội hộ tống ẩn nấp ngay, khi khinh khí cầu bay đi thì lại xông ra chiếm trận địa.
Vốn dĩ Phùng tiên sinh định nhân lúc trời tối để phát huy ưu thế của khinh khí cầu, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn nên khinh khí cầu bay lơ lửng trên không lại giống như ban ngày.
Nhưng Phùng tiên sinh biết đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình nên ông ta không dám rút lui, mà ra lệnh cho đội ngũ tăng cường tấn công.
Kẻ địch không chịu rút lui, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng chỉ có thể ra lệnh cho nhân viên hộ tống tiếp tục cầm cự.
Hai bên cứ như vậy từ tối đến sáng sớm!
Vùng đất bên ngoài làng Tây Hà đều bị đã bị dầu hỏa thiêu nứt ra.
Cuộc chiến ở đây đang diễn ra quyết liệt, mấy chục dặm ngoài sông Gia Lăng cũng đang giương cung bạt kiếm.
Biết làng gặp nguy hiểm, Kim Phi lại hạ lệnh cho thuyền lớn lên đường suốt đêm, chạy suốt một ngày đêm cuối cùng cũng đến được ranh giới Kim Xuyên.
Nhưng trước khi đến bến tàu, ở xa xa đã thấy một số lượng lớn khinh khí cầu đang lơ lửng ở phía bắc.