Khi số lượng kẻ địch giảm dần, họ không thể ngăn cản bước tiến của chiến đội áo giáp đen.
Đan Châu chỉ có thể tiếp tục tăng thêm nhân lực, với hy vọng làm cạn kiệt nguồn cung cấp lựu đạn cầm tay của chiến đội áo giáp đen.
Chiến đội áo giáp đen tiến về phía trước như trâu nước. trong bùn, chậm rãi nhưng kiên định, không bao giờ dừng bước.
Tháp quan sát của Đan Châu cách chiến hào khoảng một trăm trượng, lúc này chiến đội áo giáp đen đã đi qua khoảng hai mươi trượng.
Hai mươi trượng phía sau họ gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi xác chết.
Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của Đan Châu, ngày càng có nhiều binh lính kéo đến.
Số lượng binh lính là có hạn, khi Đan Châu chuyển quân để chặn chiến đội áo giáp đen, lực lượng phòng thủ ở chiến hào đã suy yếu.
Trương Lương lập tức ra lệnh cho các đội ngũ khác tăng nhanh tốc độ tấn công.
Mặc dù Đan Châu tức giận, nhưng dù sao cũng không mất đi lý trí.
Đưa thêm quân từ tiền tuyến sẽ có nguy cơ khiến mặt trận sụp đổ.
Nếu mặt trận sụp đổ, đại lượng binh lính Đại Khang sẽ lập tức tràn vào doanh trại, hỗ trợ chiến đội áo giáp đen.
Đến lúc đó sẽ càng rắc rối hơn. Đan Châu phải ngừng rút quân từ tiền tuyến.
Áp lực của chiến đội áo giáp đen nhất thời giảm bớt rất nhiều.
Nhiều binh lính Thổ Phiên không còn nhìn thấy hy vọng chiến thẳng và dần trở nên bị động trong trận chiến.
Đại Tráng ngay lập tức nắm lấy cơ hội và tàn sát điên cuồng
Xung quanh chiến đội áo giáp đen càng ngày càng ít kẻ địch, tốc độ của chiến đội áo giáp đen càng ngày càng nhanh.
Đan Châu buồn bực phát hiện, chưa nói đến việc dùng người chôn chết chiến đội áo giáp đen, bây giờ thậm chí còn không thể điều thêm quân, chỉ có thể nhìn chiến đội áo giáp đen càng ngày càng tiến gần tháp canh gác.
Với quân được rút ra từ nhiều vị trí khác nhau, các tuyến phòng thủ có nguy cơ sụp đổ.
Đan Châu hiểu rằng tình hình hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã và mọi nỗ lực tiếp theo cũng sẽ vô ích. Gã quyết định ra lệnh cho các đơn vị tham gia chiến đấu độc lập rồi đích thân dẫn đội cận vệ nhảy xuống từ tháp quan sát.
"Chiến đội áo giáp đen, nếu các ngươi đã muốn đoạt ấn soái, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Đan Châu hơi cúi xuống, đặt thanh chiến đao của mình theo chiều ngang trước mặt. "Nào, mau để ta xem chiến đội áo
giáp đen đáng gờm đến mức nào!"
Mười tên cận vệ cũng lần lượt rút đao, bảo vệ Đan Châu ở hai bên.
Tất cả họ đã sẵn sàng cho trận chiến, nhưng lại nhìn thấy một quả lựu đạn bay ra từ phía chiến đội áo giáp đen.
"Không phải các ngươi nên chiến đấu một cách danh dự sao?"
Đồng tử của Đan Châu co rút, vô thức xoay người bỏ chạy.
Nhưng dù có chạy nhanh đến mấy thì làm sao có thể thoát khỏi một vụ nổ?
Với hai tiếng nổ lớn, Đan Châu cảm thấy mình như bị ném lên không trung.
Gã cảm thấy đau rát ở lưng, bụng cũng có cảm giác đảo lộn, hiển nhiên lục phủ ngũ tạng đã bị thương.
Cận vệ của gã không chết thì cũng bị thương, không có lấy một người có thể đứng dậy.
"Hình như vừa rồi hẳn nói chúng ta chiến đấu không danh dự nhỉ?"
Đại Tráng quay đầu nhìn Hầu Tử.
"Không, hẳn nói chúng ta làm rất tốt!"
Hầu Tử bước lên phía trước hai bước, đâm một đao vào cổ Đan Châu, bĩu môi nói: "Gã này là tướng quân mà cho rằng đánh giặc giống như đấu tay đôi trong võ giới à? Gì mà danh dự chứt"
"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đi hạ cờ thôi!"
Đại Tráng dặn dò.
Hầu Tử gật đầu, dẫn theo một ít nhân viên hộ tống leo lên tháp quan sát, giết chết người cầm cờ, cắt đứt lá cờ lớn của
Đan Châu.
Những người lính Thổ Phiên nhìn thấy lá cờ của mình bị cắt, bọn họ lập tức mất tinh thần.
Họ hoặc chiến đấu nửa vời rồi bị giết hoặc trực tiếp đầu hàng.
Lúc này, cuộc chiến giữa Thổ Phiên và Đại Khang đã hoàn toàn kết thúc!
Mấy ngày kế tiếp, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bận rộn sắp xếp các vấn đề sau trận chiến.
Kim Phi cũng có được con ngựa chiến như y mong muốn. Cửu công chúa chỉ mua dưới tám ngàn con ngựa chiến từ dân thường và theo thỏa thuận của họ, cô ấy chỉ phải phân cho Kim Phi tám trắm con ngựa.
Thế nhưng, Cửu công chúa rất hào phóng, làm tròn thẳng chia Kim Phi một ngàn con ngựa.
Khiến Kim Phi rất vui vẻ.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y thật ngăn ngủi, chỉ kéo dài hai ngày, rắc rối sớm ập đến gõ cửa nhà họ.
Một ngày nọ, khi Kim Phi đang thảo luận chuyện với Cửu công chúa trong doanh trại thì Đại Lưu chạy tới.
"Tiên sinh, không ổn rồi, chúng ta có một vấn đề! Một vị tướng tên là Tiết Hành Lư đã đến, nói quân đội của họ có nhiệm vụ khẩn cấp và cần trưng dụng ngựa chiến của chúng ta!"
Đan Châu chỉ có thể tiếp tục tăng thêm nhân lực, với hy vọng làm cạn kiệt nguồn cung cấp lựu đạn cầm tay của chiến đội áo giáp đen.
Chiến đội áo giáp đen tiến về phía trước như trâu nước. trong bùn, chậm rãi nhưng kiên định, không bao giờ dừng bước.
Tháp quan sát của Đan Châu cách chiến hào khoảng một trăm trượng, lúc này chiến đội áo giáp đen đã đi qua khoảng hai mươi trượng.
Hai mươi trượng phía sau họ gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi xác chết.
Nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của Đan Châu, ngày càng có nhiều binh lính kéo đến.
Số lượng binh lính là có hạn, khi Đan Châu chuyển quân để chặn chiến đội áo giáp đen, lực lượng phòng thủ ở chiến hào đã suy yếu.
Trương Lương lập tức ra lệnh cho các đội ngũ khác tăng nhanh tốc độ tấn công.
Mặc dù Đan Châu tức giận, nhưng dù sao cũng không mất đi lý trí.
Đưa thêm quân từ tiền tuyến sẽ có nguy cơ khiến mặt trận sụp đổ.
Nếu mặt trận sụp đổ, đại lượng binh lính Đại Khang sẽ lập tức tràn vào doanh trại, hỗ trợ chiến đội áo giáp đen.
Đến lúc đó sẽ càng rắc rối hơn. Đan Châu phải ngừng rút quân từ tiền tuyến.
Áp lực của chiến đội áo giáp đen nhất thời giảm bớt rất nhiều.
Nhiều binh lính Thổ Phiên không còn nhìn thấy hy vọng chiến thẳng và dần trở nên bị động trong trận chiến.
Đại Tráng ngay lập tức nắm lấy cơ hội và tàn sát điên cuồng
Xung quanh chiến đội áo giáp đen càng ngày càng ít kẻ địch, tốc độ của chiến đội áo giáp đen càng ngày càng nhanh.
Đan Châu buồn bực phát hiện, chưa nói đến việc dùng người chôn chết chiến đội áo giáp đen, bây giờ thậm chí còn không thể điều thêm quân, chỉ có thể nhìn chiến đội áo giáp đen càng ngày càng tiến gần tháp canh gác.
Với quân được rút ra từ nhiều vị trí khác nhau, các tuyến phòng thủ có nguy cơ sụp đổ.
Đan Châu hiểu rằng tình hình hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã và mọi nỗ lực tiếp theo cũng sẽ vô ích. Gã quyết định ra lệnh cho các đơn vị tham gia chiến đấu độc lập rồi đích thân dẫn đội cận vệ nhảy xuống từ tháp quan sát.
"Chiến đội áo giáp đen, nếu các ngươi đã muốn đoạt ấn soái, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Đan Châu hơi cúi xuống, đặt thanh chiến đao của mình theo chiều ngang trước mặt. "Nào, mau để ta xem chiến đội áo
giáp đen đáng gờm đến mức nào!"
Mười tên cận vệ cũng lần lượt rút đao, bảo vệ Đan Châu ở hai bên.
Tất cả họ đã sẵn sàng cho trận chiến, nhưng lại nhìn thấy một quả lựu đạn bay ra từ phía chiến đội áo giáp đen.
"Không phải các ngươi nên chiến đấu một cách danh dự sao?"
Đồng tử của Đan Châu co rút, vô thức xoay người bỏ chạy.
Nhưng dù có chạy nhanh đến mấy thì làm sao có thể thoát khỏi một vụ nổ?
Với hai tiếng nổ lớn, Đan Châu cảm thấy mình như bị ném lên không trung.
Gã cảm thấy đau rát ở lưng, bụng cũng có cảm giác đảo lộn, hiển nhiên lục phủ ngũ tạng đã bị thương.
Cận vệ của gã không chết thì cũng bị thương, không có lấy một người có thể đứng dậy.
"Hình như vừa rồi hẳn nói chúng ta chiến đấu không danh dự nhỉ?"
Đại Tráng quay đầu nhìn Hầu Tử.
"Không, hẳn nói chúng ta làm rất tốt!"
Hầu Tử bước lên phía trước hai bước, đâm một đao vào cổ Đan Châu, bĩu môi nói: "Gã này là tướng quân mà cho rằng đánh giặc giống như đấu tay đôi trong võ giới à? Gì mà danh dự chứt"
"Được rồi, đừng gây chuyện nữa, đi hạ cờ thôi!"
Đại Tráng dặn dò.
Hầu Tử gật đầu, dẫn theo một ít nhân viên hộ tống leo lên tháp quan sát, giết chết người cầm cờ, cắt đứt lá cờ lớn của
Đan Châu.
Những người lính Thổ Phiên nhìn thấy lá cờ của mình bị cắt, bọn họ lập tức mất tinh thần.
Họ hoặc chiến đấu nửa vời rồi bị giết hoặc trực tiếp đầu hàng.
Lúc này, cuộc chiến giữa Thổ Phiên và Đại Khang đã hoàn toàn kết thúc!
Mấy ngày kế tiếp, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu bận rộn sắp xếp các vấn đề sau trận chiến.
Kim Phi cũng có được con ngựa chiến như y mong muốn. Cửu công chúa chỉ mua dưới tám ngàn con ngựa chiến từ dân thường và theo thỏa thuận của họ, cô ấy chỉ phải phân cho Kim Phi tám trắm con ngựa.
Thế nhưng, Cửu công chúa rất hào phóng, làm tròn thẳng chia Kim Phi một ngàn con ngựa.
Khiến Kim Phi rất vui vẻ.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc của y thật ngăn ngủi, chỉ kéo dài hai ngày, rắc rối sớm ập đến gõ cửa nhà họ.
Một ngày nọ, khi Kim Phi đang thảo luận chuyện với Cửu công chúa trong doanh trại thì Đại Lưu chạy tới.
"Tiên sinh, không ổn rồi, chúng ta có một vấn đề! Một vị tướng tên là Tiết Hành Lư đã đến, nói quân đội của họ có nhiệm vụ khẩn cấp và cần trưng dụng ngựa chiến của chúng ta!"