Thật ra thư Kim Phi viết cho Lạc Lan đã nói rõ, y viết thư yêu cầu Viễn và thủy quân phối hợp, Lạc Lan nghĩ cho cảm giác của Trịnh Trì Viễn nên mới nói mong thủy quân phối hợp.
Trịnh Trì Viễn đã bôn ba chốn quan trường nhiều năm, cơ bản có thể đoán thư Kim Phi viết cho Lạc Lan cái gì, nếu Lạc Lan nể mặt anh ta thì hiển nhiên anh ta cũng muốn có qua có lại.
Anh ta chắp tay cười nói: “Tiên sinh viết thư cho ta nói, bảo ta nghe theo sắp xếp của Lạc Lan cô nương, Lạc Lan cô nương có yêu cầu gì thì cứ sai bảo là được!”
“Trịnh tướng quân nói quá lời, đều là làm việc cho tiên sinh, nên chung sức hợp tác, không có chuyện sai bảo gì hết!” Lạc Lan vội xua tay, sau đó nhìn thoáng qua Lão Uông.
Lão Uông và Trịnh Trì Viễn đều từng tham gia quân ngũ, nhưng gặp chuyện gì thì Lão Uông chỉ biết xốc nổi xông lên, còn Trịnh Trì Viễn thì thông minh hơn, anh ta nghe qua là hiểu ý trong lời cô ấy vừa nói.
Nếu Lão Uông cũng thông minh giống Trịnh Trì Viễn thì thật tốt, mình không phải mất công đi trấn an anh ta nữa.
Nhưng Lạc Lan cũng chỉ nghĩ vậy, nếu Lão Uông giống Trịnh Trì Viễn văn võ song toàn thật thì chỉ sợ đã sớm được Kim Phi đề bạt lên làm lãnh đạo cấp cao rồi.
Ở trên biển lâu như vậy, Trịnh Trì Viễn đã hơi sốt ruột, giờ lại biết Kim Phi khởi động hạng mục xây thành mới ở Đông Hải thì lại càng đứng ngồi không yên.
Anh ta ném vỏ nhãn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Lạc Lan cô nương, tiếp theo cô chuẩn bị làm gì?”
Lạc Lan nghe vậy, không khỏi sáng mắt lên.
Thật ra với cái nhìn của Lạc Lan về Kim Phi, trước khi phái Mã Văn Húc trở về là có thể mang máng đoán được Kim Phi sẽ đưa ra quyết định gì, vốn dĩ phái Mã Văn Húc đi một chuyến là vì liên quan đến hạt giống lúa và cây bông, hiện giờ lại đang ở địa bàn của người khác, mọi chuyện có thể phát triển ngoài tầm kiểm soát, từ góc độ quá trình, cô ấy cần phải xin chỉ dẫn, để cho dù cuối cùng có thất bại thì trách nhiệm của cô ấy cũng sẽ nhỏ hơn.
Thứ hai là Kim Phi cần viết thư cho Lão Uông và Trịnh Trì Viễn, yêu cầu bọn họ phối hợp với mình.
Lão Uông còn dễ nói, trước khi xuất phát Kim Phi đã nhắn nhủ, cho dù có bất đồng ý kiến với mình thì khi Lạc Lan yêu cầu anh ta nhún nhường khiêm tốn thì Lão Uông vẫn ngoan ngoãn nghe theo, cùng lắm là anh ta oán trách sau lưng mình, nói rằng anh ta làm xấu mặt tiêu cục Trấn Viễn.
Dù sao hợp tác với Lão Uông chỉ là ngắn hạn, Lão Uông thấy bất mãn thì cứ việc, lúc làm nhiệm vụ nghe lời là được, sau khi nhiệm vụ chấm dứt, đôi bên trời nam đất bắc, Cơ hội gặp lại cũng sẽ không nhiều, Lạc Lan có thể chịu đựng được Lão Uông trong một thời gian.
Nhưng Trịnh Trì Viễn thì khác, anh ta được Kim Phi phái đến sau, hơn nữa là Thống soái thủy quân duy nhất của Đại Khang, cũng là người phụ trách duy nhất của Cục quản lý hàng hải.
Thủy quân và Cục quản lý hàng hải đều là những bộ có thực quyền, nói thật, địa vị và sức ảnh hưởng của Trịnh Trì Viễn không hề yếu hơn Đường Tiểu Bắc, anh ta chắc chắn là quan chức biên phòng.
Kế hoạch tiếp theo của Lạc Lan là cần có sự hợp tác toàn diện của hạm đội thủy quân, nhưng là Lạc Lan biết răng mình không thể ra lệnh cho Trịnh Trì Viễn, cần chính Kim Phi trao quyền mới được.
Cho nên Lạc Lan mới phái Mã Văn Húc trở về một chuyến.
Hiện tại xem ra Lạc Lan đã đạt được mục đích, Trịnh Trì Viễn rõ ràng bày tỏ sự hợp tác, Lạc Lan hoàn toàn yên tâm nói ra kế hoạch của mình.
“Vừa hay Trịnh tướng quân ở đây, ta sẽ nói suy nghĩ của ta...”
Thật ra kế hoạch của Lạc Lan và Kim Phi viết trong thư cũng không khác. nhau lắm, mấy người Trịnh Trì Viễn vừa nghe vừa gật gù, thi thoảng còn phát biểu ý kiến của mình.
Mấy người thảo luận hồi lâu, cuối cùng sau khi xác nhận nhiệm vụ của mình, Trịnh Trì Viễn mới mang theo mấy bao trái cây sấy khô rời đi.
Ở đây tuy không thấy người dân địa phương nhưng tiếng máy hơi nước quá lớn, mấy người Trịnh Trì Viễn không dám khởi động máy, mà thay vào đó họ chèo thuyền bằng mái chèo và cánh buồm như những chiếc thuyền đánh cá thông thường.
Trịnh Trì Viễn đã bôn ba chốn quan trường nhiều năm, cơ bản có thể đoán thư Kim Phi viết cho Lạc Lan cái gì, nếu Lạc Lan nể mặt anh ta thì hiển nhiên anh ta cũng muốn có qua có lại.
Anh ta chắp tay cười nói: “Tiên sinh viết thư cho ta nói, bảo ta nghe theo sắp xếp của Lạc Lan cô nương, Lạc Lan cô nương có yêu cầu gì thì cứ sai bảo là được!”
“Trịnh tướng quân nói quá lời, đều là làm việc cho tiên sinh, nên chung sức hợp tác, không có chuyện sai bảo gì hết!” Lạc Lan vội xua tay, sau đó nhìn thoáng qua Lão Uông.
Lão Uông và Trịnh Trì Viễn đều từng tham gia quân ngũ, nhưng gặp chuyện gì thì Lão Uông chỉ biết xốc nổi xông lên, còn Trịnh Trì Viễn thì thông minh hơn, anh ta nghe qua là hiểu ý trong lời cô ấy vừa nói.
Nếu Lão Uông cũng thông minh giống Trịnh Trì Viễn thì thật tốt, mình không phải mất công đi trấn an anh ta nữa.
Nhưng Lạc Lan cũng chỉ nghĩ vậy, nếu Lão Uông giống Trịnh Trì Viễn văn võ song toàn thật thì chỉ sợ đã sớm được Kim Phi đề bạt lên làm lãnh đạo cấp cao rồi.
Ở trên biển lâu như vậy, Trịnh Trì Viễn đã hơi sốt ruột, giờ lại biết Kim Phi khởi động hạng mục xây thành mới ở Đông Hải thì lại càng đứng ngồi không yên.
Anh ta ném vỏ nhãn ra ngoài cửa sổ, hỏi: “Lạc Lan cô nương, tiếp theo cô chuẩn bị làm gì?”
Lạc Lan nghe vậy, không khỏi sáng mắt lên.
Thật ra với cái nhìn của Lạc Lan về Kim Phi, trước khi phái Mã Văn Húc trở về là có thể mang máng đoán được Kim Phi sẽ đưa ra quyết định gì, vốn dĩ phái Mã Văn Húc đi một chuyến là vì liên quan đến hạt giống lúa và cây bông, hiện giờ lại đang ở địa bàn của người khác, mọi chuyện có thể phát triển ngoài tầm kiểm soát, từ góc độ quá trình, cô ấy cần phải xin chỉ dẫn, để cho dù cuối cùng có thất bại thì trách nhiệm của cô ấy cũng sẽ nhỏ hơn.
Thứ hai là Kim Phi cần viết thư cho Lão Uông và Trịnh Trì Viễn, yêu cầu bọn họ phối hợp với mình.
Lão Uông còn dễ nói, trước khi xuất phát Kim Phi đã nhắn nhủ, cho dù có bất đồng ý kiến với mình thì khi Lạc Lan yêu cầu anh ta nhún nhường khiêm tốn thì Lão Uông vẫn ngoan ngoãn nghe theo, cùng lắm là anh ta oán trách sau lưng mình, nói rằng anh ta làm xấu mặt tiêu cục Trấn Viễn.
Dù sao hợp tác với Lão Uông chỉ là ngắn hạn, Lão Uông thấy bất mãn thì cứ việc, lúc làm nhiệm vụ nghe lời là được, sau khi nhiệm vụ chấm dứt, đôi bên trời nam đất bắc, Cơ hội gặp lại cũng sẽ không nhiều, Lạc Lan có thể chịu đựng được Lão Uông trong một thời gian.
Nhưng Trịnh Trì Viễn thì khác, anh ta được Kim Phi phái đến sau, hơn nữa là Thống soái thủy quân duy nhất của Đại Khang, cũng là người phụ trách duy nhất của Cục quản lý hàng hải.
Thủy quân và Cục quản lý hàng hải đều là những bộ có thực quyền, nói thật, địa vị và sức ảnh hưởng của Trịnh Trì Viễn không hề yếu hơn Đường Tiểu Bắc, anh ta chắc chắn là quan chức biên phòng.
Kế hoạch tiếp theo của Lạc Lan là cần có sự hợp tác toàn diện của hạm đội thủy quân, nhưng là Lạc Lan biết răng mình không thể ra lệnh cho Trịnh Trì Viễn, cần chính Kim Phi trao quyền mới được.
Cho nên Lạc Lan mới phái Mã Văn Húc trở về một chuyến.
Hiện tại xem ra Lạc Lan đã đạt được mục đích, Trịnh Trì Viễn rõ ràng bày tỏ sự hợp tác, Lạc Lan hoàn toàn yên tâm nói ra kế hoạch của mình.
“Vừa hay Trịnh tướng quân ở đây, ta sẽ nói suy nghĩ của ta...”
Thật ra kế hoạch của Lạc Lan và Kim Phi viết trong thư cũng không khác. nhau lắm, mấy người Trịnh Trì Viễn vừa nghe vừa gật gù, thi thoảng còn phát biểu ý kiến của mình.
Mấy người thảo luận hồi lâu, cuối cùng sau khi xác nhận nhiệm vụ của mình, Trịnh Trì Viễn mới mang theo mấy bao trái cây sấy khô rời đi.
Ở đây tuy không thấy người dân địa phương nhưng tiếng máy hơi nước quá lớn, mấy người Trịnh Trì Viễn không dám khởi động máy, mà thay vào đó họ chèo thuyền bằng mái chèo và cánh buồm như những chiếc thuyền đánh cá thông thường.