Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Nga có tiếng là mèo tham ăn, thế mà bây giờ lại đưa ra đề xuất đợi đến mùa thu mới ăn bắp. Chuyện này thật sự làm Kim Phi có hơi ngạc nhiên, cũng hơi vui mừng.

"Thế này còn chưa đủ già, cho dù có phơi khô cũng có thể sẽ không nảy mầm Kim Phi giải thích n mấy chục mẫu lận, làm hạt giống cũng không cần chút này đâu, để mọi người nếm thử đã."

Thế là đêm đó, Ngụy Vô Nhai, Thiết Thế Hâm và mấy người Tiểu Ngọc đã chạy đến nhà Kim Phi để ăn ké.

Bắp không được dùng đa dạng như khoai tây, Kim Phi chỉ bảo Nhuận Nương nướng chín bắp trên đống lửa, sau đó lấy bắp hầm thành canh rồi lại lãi một ít hạt bắp làm hạt bắp rang muối tiêu.

Những loại bắp này tương đối nguyên sơ, da dày xù xì, khi nhai có hơi gai miệng, không mềm mịn như khoai tây, Tiểu Nga gặm một trái bắp nướng là đã mất đi hứng thú với bắp: "Tên thì hay đấy nhưng ăn vào kém ca khoai tây.”

Những người khác tuy rằng không nói ra, nhưng cũng có chút thất vọng.

Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cười nói: “Đúng là bắp ăn không ngon lắm nhưng ngô dễ trồng và quản lý, năng suất cao, mở rộng ra thì dễ hơn khoai tây và lúa nước L nhiều.

"Trồng bắp rất dễ, chỉ cần đào một cái hố, ném hạt bắp vào rồi chôn xuống đất. Sau khi trồng rồi cũng không cần tốn quá nhiều thời gian tâm tư để quản lý.”

Ngụy Vô Nhai nói: "Đối với người dân Đại Khang mà nói, bây giờ có gì đó ăn no bụng còn hơn bất cứ thứ gì khác. Hương vị mới là thứ cần theo đuổi sau khi ăn no."

“Bắp rất thích hợp để trồng trên quy mô lớn."

Cửu công chúa cũng gật đầu theo: “Theo lời phu quân nói, một mẫu đất chỉ tốn năm đến mười kg hạt giống, như vậy chỉ cần hai ba năm là bắp sẽ mọc lên như nấm ở Xuyên Thục, năm năm sau là có thể lan rộng khắp Đại Khang."

“Nói đến đây, lớp huấn luyện mở rộng thế nào rồi?" Kim Phi nhìn qua Tiểu Ngọc.

Điều kiện tiên quyết để mở rộng bắp và khoai tây ra cả Đại Khang là bình định Trung Nguyên và Giang Nam, mà điều kiện tiên quyết để bình định Trung Nguyên và Giang Nam là phải có đủ nhân viên công tác để chủ trì công việc đánh cường hào chia ruộng đất và duy trì sự ổn định cơ bản nhất.

Các học viên của lớp huấn luyện đầu tiên về việc đánh cường hào chia ruộng đất đã lao tới các nơi ở Trung Nguyên, và khóa thứ hai cũng sắp hoàn thành khóa đào tạo. Sau khi tích lũy kinh nghiệm trong hai giai đoạn, quá trình giảng dạy bước: đầu đã được hoàn thành và có thể mở rộng uyển sinh quy mô lớn.

Tháng trước, Kim Phi đã yêu cầu Tiểu Ngọc chuẩn bị cho việc mở rộng tuyển sinh, sau khi học viên khóa thứ hai tốt nghiệp, một số người sẽ được cử đến Trung Nguyên để thay thế học sinh lớp một. Sau đó là một số học sinh giỏi hơn từ lớp một sẽ được chuyển về làm giảng viên, đào tạo thêm nhiều học viên mới.

"Danh sách nhân viên đã được lập ra, phòng huấn luyện và ký túc xá mới cũng đã được xây dựng. Chỉ cần thành viên khóa hai đi thay thế học viên khóa một là có thể nhập học." Tiểu Ngọc trả lời.

"Vậy thì tốt rồi." Kim Phi khế gật đầu đang định nói tiếp, chợt nhìn thấy Thiết Chùy ngoài cửa đi vào.

“Thiết Chùy, tới đúng lúc rồi, ăn thử bắp nướng đi.” Quan Hạ Nhi mỉm cười đưa một trái bắp bướng qua.

Da mặt Thiết Chùy vốn đã dày, thường xuyên tới nhà Kim Phi ăn ké. Nếu như bình thường có đồ ăn mới, chắc chắn Thiết Chùy sẽ thò tới lấy một ít ăn thử, nhưng hôm nay không chỉ có cả nhà Kim Phi mà còn có Ngụy Vô Nhai, Thiết Thế Hâm và ba người Tiểu Ngọc, nên chắc chắn Thiết Chùy sẽ không vô cớ đi vào.

Thế là Kim Phi và Cửu công chúa đều buông đũa xuống.

"Cám ơn phu nhân, không cần đâu."

Quả nhiên, Thiết Chùy không cầm lấy bắp nướng mà chỉ cảm ơn Quan Hạ Nhị rồi lại nhìn về phía Kim Phi: "Bệ hạ, tiên sinh, Lý Địch đại nhân tới, đang chờ ở cửa."

“Ca ca ta về rồi ư?"

Lý Đậu Đậu nghe vậy, đôi mắt chợt sáng lên, để chén cơm xuống chạy ngay về phía cửa.

"Địch Địch không phải người ngoài, nếu cậu bé đã trở lại thì cho người vào đi."

Kim Phi không chút để ý nói.

Mặc dù Lý Địch đã nắm giữ chức vụ và trở thành nhân vật lớn trong mắt nhiều người dân nhưng trong mắt Kim Phi, cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhiều lắm là một đứa trẻ trưởng thành sớm và có năng lực.

“Lý đại nhân không đến một mình” Thiết Chùy nói: “Cậu bé dẫn the Ngụy Lão 'Tam trở về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK