Hồng Đào Bình lớn lên ở ven biển, gia đình làm nghề đóng †àu, quen biết rất nhiều ngư dân xung quanh, nhìn bọn họ ăn không no, trong lòng Hồng Đào Bình cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, công việc ở xưởng đóng thuyền có hạn, hơn nữa còn đòi hỏi cần phải có kỹ năng nhất định, mà nhiều ngư dân không thể làm được.
Hồng Đào Bình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tiền anh ta dành dụm được, mua lương thực từ Xuyên Thục, phát cháo cho mọi người ở xung quanh.
Mặc dù tiền lương Kim Phi trả cho Hồng Đào Bình rất cao, hơn nữa mỗi quý cũng có tiền thưởng, nhưng cha Hồng Đào Bình trước đó đã vay nợ, nên anh ta phải trả nợ trước.
Vì để phát cháo, Hồng Đào Bình tạm thời ngưng trả nợ, dùng tiền đó để mua lương thực.
Nhưng ngư dân gặp khó khăn quá nhiều, sức mạnh của một cá nhân thì có hạn, Hồng Đào Bình kiên trì nửa tháng, tài sản của anh ta đã bị tiêu sạch.
Cuối cùng, vẫn là Đại Cường báo cáo tình hình này với cấp trên, xét thấy xưởng đóng thuyền ở Đông Hải, cần quần chúng ủng hộ, Cửu công chúa lập tức yêu cầu Thiết Thế Hâm đưa lương thực đến.
Hiện nay, ngư dân tập trung rất đông ở xưởng đóng thuyền phía Bắc.
Hồng Đào Bình cũng biết đạo lý miệng ăn núi lở, nên vẫn luôn rầu rĩ vì nhóm như dân này, nếu mấy ngày trước không phải bận rộn chuyện cải tạo Trấn Viễn số 3, thì có lẽ anh ta đã thương lượng với Kim Phi, thi hành chính sách cứu trợ ở Đông Hải.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói. Kim Phi đã chủ động nhờ anh ta giúp y chiêu mộ ngư dân, thành lập đội đánh bắt.
Hồng Đào Bình buộc mình phải tỉnh táo, nhanh chóng nói: “Tiên sinh, kế hoạch này của ngài quá tuyệt vời, không chỉ tìm ra con đường mới cho ngư dân, mà còn giải quyết vấn đề kế sinh nhai của họ, trục vớt cây cỏ quấn chân, không, trục vớt rong biển còn có thể làm thức ăn, đúng là một mũi tên trúng hai con chiml”
Nói xong, anh ta còn vỗ chân xúc động nói: “Từ nhỏ ta đã biết cây cỏ quấn chân, sao không sớm phát hiện thứ này có thể ăn được chứ?”
Kỳ thật Hồng Đào Bình biết người bình thường trong nhà không có nhiều gia vị, thậm chí đến cả dầu cũng không có, cho nên rong biển họ làm sẽ không ngon bằng của Kim Phi.
Nhưng khi đói, đến cả vỏ cây người dân cũng ăn, có gì đó lấp bụng đã là không tệ, ai còn quan tâm đến việc ngon hay không ngon chứ?
Vì vậy, việc trục vớt rong biển là việc một mũi tên trúng hai con chim.
“Hồng công tử là người địa phương, uy tín của nhà họ Hồng ở trấn Ngư Khê không ai sánh bằng, ta muốn nhờ Hồng công tử giúp đỡ, triệu tập một nhóm ngư dân, không biết Hồng công tử có chịu ra tay giúp đỡ không?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tiên sinh yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý!" Hồng Đào Bình võ ngực đảm bảo, sau đó khó xử nói: “Nhưng mà tiên sinh, gần đây đám cướp biển rất ngang ngược, mà đảo Mạo Lãng lại nổi danh là nơi có hang ổ cướp biển..”
“Hồng công tử yên tâm, chuyện này cứ để Trịnh mỗ lol”
Trịnh Trì Viễn học dáng vẻ của Hồng Đào Bình: “Chờ tí nữa cơm nước xong, ta lập tức trở về thành lập một đội quân tỉnh nhuệ, bất kể phải trả giá gì, cũng phải tiêu diệt được bọn cướp biển ở đảo Mạo Lãng!”
“Vậy ta thông báo cho Đại Cường, để cho anh ta sắp xếp năm chiếc ca-nô và bốn chiếc phi thuyền trợ giúp mọi người!” Kim Phi nói theo.
“Vậy thì cảm ơn tiên sinh!”
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Điều kiện nước xung quanh đảo Mạo Lãng rất phức tạp, cộng thêm trong nước có rong biển, tàu của thủy quân sau khi tiến vào phải lái rất cẩn thận.
Cho nên mỗi lần truy bắt cướp biển, khi đuổi đến gần đảo Mạo Lãng, thủy quân cũng không dám đuổi nữa.
Điều này dẫn đến đảo Mạo Lãng trở thành sào huyệt của cướp biển ở biển thành Đông Hải, Trịnh Trì Viễn luôn muốn dọn sạch đảo Mạo Lãng, nhưng vẫn không có cách.
Bây giờ anh ta thấy được thành công và hi vọng.
Anh ta đã rất quen thuộc với ca-nô, ca-nô không chỉ chạy cực nhanh, mà trọng lực còn nhẹ, nổi ở trên mặt nước nên sẽ không bị vướng vào rong biển.
Dù thuyền cướp biển có chạy nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng ca-nô!
Hơn nữa trên không trung phi thuyền còn có lợi thế...
Trịnh Trì Viễn đã nhìn thấy ngày diệt vong của bọn cướp biển trên đảo Mạo Lãng.
“Có thủy quân và nhân viên hộ tống cùng nhau liên thủ diệt trừ thổ phỉ, vậy ta yên tâm rồi!”
Hồng Đào Bình đứng lên: “Tiên sinh, ngài muốn bao nhiêu người, bây giờ ta lập tức đi chuẩn bị!”
Tuy nhiên, công việc ở xưởng đóng thuyền có hạn, hơn nữa còn đòi hỏi cần phải có kỹ năng nhất định, mà nhiều ngư dân không thể làm được.
Hồng Đào Bình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tiền anh ta dành dụm được, mua lương thực từ Xuyên Thục, phát cháo cho mọi người ở xung quanh.
Mặc dù tiền lương Kim Phi trả cho Hồng Đào Bình rất cao, hơn nữa mỗi quý cũng có tiền thưởng, nhưng cha Hồng Đào Bình trước đó đã vay nợ, nên anh ta phải trả nợ trước.
Vì để phát cháo, Hồng Đào Bình tạm thời ngưng trả nợ, dùng tiền đó để mua lương thực.
Nhưng ngư dân gặp khó khăn quá nhiều, sức mạnh của một cá nhân thì có hạn, Hồng Đào Bình kiên trì nửa tháng, tài sản của anh ta đã bị tiêu sạch.
Cuối cùng, vẫn là Đại Cường báo cáo tình hình này với cấp trên, xét thấy xưởng đóng thuyền ở Đông Hải, cần quần chúng ủng hộ, Cửu công chúa lập tức yêu cầu Thiết Thế Hâm đưa lương thực đến.
Hiện nay, ngư dân tập trung rất đông ở xưởng đóng thuyền phía Bắc.
Hồng Đào Bình cũng biết đạo lý miệng ăn núi lở, nên vẫn luôn rầu rĩ vì nhóm như dân này, nếu mấy ngày trước không phải bận rộn chuyện cải tạo Trấn Viễn số 3, thì có lẽ anh ta đã thương lượng với Kim Phi, thi hành chính sách cứu trợ ở Đông Hải.
Kết quả anh ta còn chưa kịp nói. Kim Phi đã chủ động nhờ anh ta giúp y chiêu mộ ngư dân, thành lập đội đánh bắt.
Hồng Đào Bình buộc mình phải tỉnh táo, nhanh chóng nói: “Tiên sinh, kế hoạch này của ngài quá tuyệt vời, không chỉ tìm ra con đường mới cho ngư dân, mà còn giải quyết vấn đề kế sinh nhai của họ, trục vớt cây cỏ quấn chân, không, trục vớt rong biển còn có thể làm thức ăn, đúng là một mũi tên trúng hai con chiml”
Nói xong, anh ta còn vỗ chân xúc động nói: “Từ nhỏ ta đã biết cây cỏ quấn chân, sao không sớm phát hiện thứ này có thể ăn được chứ?”
Kỳ thật Hồng Đào Bình biết người bình thường trong nhà không có nhiều gia vị, thậm chí đến cả dầu cũng không có, cho nên rong biển họ làm sẽ không ngon bằng của Kim Phi.
Nhưng khi đói, đến cả vỏ cây người dân cũng ăn, có gì đó lấp bụng đã là không tệ, ai còn quan tâm đến việc ngon hay không ngon chứ?
Vì vậy, việc trục vớt rong biển là việc một mũi tên trúng hai con chim.
“Hồng công tử là người địa phương, uy tín của nhà họ Hồng ở trấn Ngư Khê không ai sánh bằng, ta muốn nhờ Hồng công tử giúp đỡ, triệu tập một nhóm ngư dân, không biết Hồng công tử có chịu ra tay giúp đỡ không?” Kim Phi hỏi tiếp.
“Tiên sinh yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý!" Hồng Đào Bình võ ngực đảm bảo, sau đó khó xử nói: “Nhưng mà tiên sinh, gần đây đám cướp biển rất ngang ngược, mà đảo Mạo Lãng lại nổi danh là nơi có hang ổ cướp biển..”
“Hồng công tử yên tâm, chuyện này cứ để Trịnh mỗ lol”
Trịnh Trì Viễn học dáng vẻ của Hồng Đào Bình: “Chờ tí nữa cơm nước xong, ta lập tức trở về thành lập một đội quân tỉnh nhuệ, bất kể phải trả giá gì, cũng phải tiêu diệt được bọn cướp biển ở đảo Mạo Lãng!”
“Vậy ta thông báo cho Đại Cường, để cho anh ta sắp xếp năm chiếc ca-nô và bốn chiếc phi thuyền trợ giúp mọi người!” Kim Phi nói theo.
“Vậy thì cảm ơn tiên sinh!”
Trịnh Trì Viễn nghe vậy, hai mắt sáng lên.
Điều kiện nước xung quanh đảo Mạo Lãng rất phức tạp, cộng thêm trong nước có rong biển, tàu của thủy quân sau khi tiến vào phải lái rất cẩn thận.
Cho nên mỗi lần truy bắt cướp biển, khi đuổi đến gần đảo Mạo Lãng, thủy quân cũng không dám đuổi nữa.
Điều này dẫn đến đảo Mạo Lãng trở thành sào huyệt của cướp biển ở biển thành Đông Hải, Trịnh Trì Viễn luôn muốn dọn sạch đảo Mạo Lãng, nhưng vẫn không có cách.
Bây giờ anh ta thấy được thành công và hi vọng.
Anh ta đã rất quen thuộc với ca-nô, ca-nô không chỉ chạy cực nhanh, mà trọng lực còn nhẹ, nổi ở trên mặt nước nên sẽ không bị vướng vào rong biển.
Dù thuyền cướp biển có chạy nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh bằng ca-nô!
Hơn nữa trên không trung phi thuyền còn có lợi thế...
Trịnh Trì Viễn đã nhìn thấy ngày diệt vong của bọn cướp biển trên đảo Mạo Lãng.
“Có thủy quân và nhân viên hộ tống cùng nhau liên thủ diệt trừ thổ phỉ, vậy ta yên tâm rồi!”
Hồng Đào Bình đứng lên: “Tiên sinh, ngài muốn bao nhiêu người, bây giờ ta lập tức đi chuẩn bị!”