*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Hắc quay đầu lại hỏi: “Nhìn bộ dạng, xem ra lần này đám thổ phỉ đã quyết tâm đánh một trận rồi”.
Kim Phi liếc nhìn xung quanh, nói: “Thôi bỏ đi, mặt trời xuống núi rồi, có thể ra tay được rồi!”
“Các huynh đệ thổ phỉ, ở chỗ ta có một bảo bối, nếu như các ngươi không tin tưởng ta, thì hãy nhìn kỹ đi!”
Lão Hắc giơ ống trúc trong tay lên, nhân lúc tiểu đầu đang dừng nói, hét lớn: “Các ngươi xem xong thì sẽ hiểu thôi!”
Tất cả thổ phỉ, bao gồm cả đám đại đương gia đều ngẩng đầu lên nhìn Lão Hắc cùng với ống trúc trong tay anh ta.
“Cái gì vậy?”
“Trời tối quá nhìn không rõ, hình như là ống trúc”.
“Không phải hắn nói là bảo vật sao? Ống trúc là bảo vật gì? Còn nói nhìn xong thì sẽ rõ, một cái ống trúc thì có thể khiến chúng ta hiểu được gì chứ?”
“Ai mà biết, chẳng phải hắn bảo chúng ta xem sao, vậy thì chúng ta cứ xem đi”.
…
Sự chú ý của đám đại đương gia và thổ phỉ đều bị ống trúc trong tay Lão Hắc thu hút.
Trước ánh mắt tò mò của đám thổ phỉ, Lão Hắc nhận lấy cái nhóm lửa từ tay A Lan.
Thổi mạnh một cái, sau đó châm lửa vào ống trúc.
Khi miếng vải dẫn lửa sắp cháy hết, Lão Hắc hét lên một tiếng: “Nhìn cho kỹ đây!”
Sau đó dùng hết sức tung ống trúc này lên không trung.
Ống trúc vẽ một vòng cung trong không trung và bay về phía bọn thổ phỉ dưới chân núi.
Ánh mắt của đám thổ phỉ cũng chuyển động theo ống trúc, hông ai để ý Lão Hắc đã ngồi xổm trên mặt đất, dùng hai tay che chặt hai mắt, vùi đầu vào trong đầu gối.
Không chỉ Lão Hắc, mà tất cả các cựu chiến binh và nữ binh lính, bao gồm Kim Phi, Quan Hạ Nhi và những người khác, cũng thực hiện các động tác tương tự.
Ống trúc bay qua đầu bọn thổ phỉ, nổ tung một tiếng, sau đó là một truyền ra tiếng rít nhẹ.
Ngay sau đó, một tia sáng chói mắt không gì sánh được bùng phát!
Bọn thổ phỉ như nhìn thấy mặt trời giữa trưa, trước mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
“Cái gì vậy, sao sáng thế?”
“Trời ơi, ta mù rồi sao?”
“Ta cũng không thấy gì!”
Lão Hắc quay đầu lại hỏi: “Nhìn bộ dạng, xem ra lần này đám thổ phỉ đã quyết tâm đánh một trận rồi”.
Kim Phi liếc nhìn xung quanh, nói: “Thôi bỏ đi, mặt trời xuống núi rồi, có thể ra tay được rồi!”
“Các huynh đệ thổ phỉ, ở chỗ ta có một bảo bối, nếu như các ngươi không tin tưởng ta, thì hãy nhìn kỹ đi!”
Lão Hắc giơ ống trúc trong tay lên, nhân lúc tiểu đầu đang dừng nói, hét lớn: “Các ngươi xem xong thì sẽ hiểu thôi!”
Tất cả thổ phỉ, bao gồm cả đám đại đương gia đều ngẩng đầu lên nhìn Lão Hắc cùng với ống trúc trong tay anh ta.
“Cái gì vậy?”
“Trời tối quá nhìn không rõ, hình như là ống trúc”.
“Không phải hắn nói là bảo vật sao? Ống trúc là bảo vật gì? Còn nói nhìn xong thì sẽ rõ, một cái ống trúc thì có thể khiến chúng ta hiểu được gì chứ?”
“Ai mà biết, chẳng phải hắn bảo chúng ta xem sao, vậy thì chúng ta cứ xem đi”.
…
Sự chú ý của đám đại đương gia và thổ phỉ đều bị ống trúc trong tay Lão Hắc thu hút.
Trước ánh mắt tò mò của đám thổ phỉ, Lão Hắc nhận lấy cái nhóm lửa từ tay A Lan.
Thổi mạnh một cái, sau đó châm lửa vào ống trúc.
Khi miếng vải dẫn lửa sắp cháy hết, Lão Hắc hét lên một tiếng: “Nhìn cho kỹ đây!”
Sau đó dùng hết sức tung ống trúc này lên không trung.
Ống trúc vẽ một vòng cung trong không trung và bay về phía bọn thổ phỉ dưới chân núi.
Ánh mắt của đám thổ phỉ cũng chuyển động theo ống trúc, hông ai để ý Lão Hắc đã ngồi xổm trên mặt đất, dùng hai tay che chặt hai mắt, vùi đầu vào trong đầu gối.
Không chỉ Lão Hắc, mà tất cả các cựu chiến binh và nữ binh lính, bao gồm Kim Phi, Quan Hạ Nhi và những người khác, cũng thực hiện các động tác tương tự.
Ống trúc bay qua đầu bọn thổ phỉ, nổ tung một tiếng, sau đó là một truyền ra tiếng rít nhẹ.
Ngay sau đó, một tia sáng chói mắt không gì sánh được bùng phát!
Bọn thổ phỉ như nhìn thấy mặt trời giữa trưa, trước mắt đột nhiên trở nên trống rỗng, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
“Cái gì vậy, sao sáng thế?”
“Trời ơi, ta mù rồi sao?”
“Ta cũng không thấy gì!”