Trước kia ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí đã gặp rất nhiều nhân viên hộ tống, rất thân thiết với Hầu Tử và Đại Tráng, sau đó là Lưu Thiết.
Lưu Thiết cũng vô cùng vui sướng khi gặp lại chiến hữu lần nữa, hung hăng võ vào vai Trần Phượng Chí: "Ta sẽ nhớ kỹ ân tình này của tiểu đoàn Thiết Hổ. Sau này nếu ngươi gặp nạn, ta sẽ dẫn quân Bắc phạt đến cứu ngươi!”
"Này, ta đây không cần gặp nạn đâu!"
Trân Phượng Chí cười đá Lưu Thiết một cái.
Sau đó, ngày càng có nhiều binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân trèo lên tường thành.
“A tỷ, tỷ còn sống, tốt quá rồi!”
“Ái Hà, ngươi có thấy Yêu Muội của ta không?”
Khi các nữ công nhân nhìn thấy những binh lính nữ quen biết, họ đều tiến tới hỏi xem người thân của mình còn sống hay không.
Có một số người còn ôm nhau khóc lớn.
"Làm cái gì vậy?"
Tả Phi Phi leo lên thành trễ nhất, phát hiện nữ công nhân và binh lính nữ đang chen chúc chung một chỗ, cô ấy cau mày lạnh lùng quát: "Bây giờ không phải là lúc nhận thân nhân, đừng quên tiên sinh bảo chúng ta tới đây để làm gì!”
“Dàn trận!"
Trần Phượng Chí sờ sờ mũi, muốn gân cổ hô lên.
Đội súng kíp và tiểu đoàn Thiết Hổ lập tức dàn trận trên tường thành.
"Lưu tướng quân, chúng ta nhận lệnh của Quốc sư đại nhân đến tiếp viện!"
Tả Phi Phi sải bước đi tới trước mặt Lưu Thiết: "Quốc sư đại nhân nói chúng ta nghe theo lệnh của Lưu tướng quân, xin tướng quân hạ lệnh!"
"Làm phiền mọi người theo ta tiếp viện cho tường thành phía bắc!"
Lưu Thiết cũng tỉnh táo lại, quay người chạy về phía cầu thang.
Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí lập tức dẫn đội súng kíp và tiểu đoàn Thiết Hổ theo sau.
Vua Đông Man còn không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía nam, vẫn đang điên cuồng xua đuổi tốt thí đi về phía trước.
Kho đạn dược dự trữ trên tường thành phía bắc đã hoàn toàn cạn kiệt, đã lâm vào tình trạng giáp lá cà.
Tuy cả vũ khí chính thức tốt thí cũng không có, nhưng người lại có quá nhiều. Thấy quân Bắc phạt không thể chống đỡ được nữa, các binh lính nữ chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.
Họ còn tưởng kẻ địch đang ở thành phía nam đánh tới, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy kẻ đánh tới mang theo lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.
"Ồ, là tỷ muội núi Thiết Quán!"
"Ta nhìn thấy Yêu Muội của nhà họ Lưul"
"Những binh lính nam đó là ai? Tại sao họ không mặc quần áo của nhân viên hộ tống chúng ta?"
"Tam tỷ, tỷ quên rồi sao, đó là đồng phục tiểu đoàn Thiết Hổ của quân Uy Thắng!"
Các binh lính nữ của quân Bắc phạt vốn đã tuyệt vọng, giờ khắc này lại phấn chấn lên.
Trân Phượng Chí Không nói hai lời, dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ vọt thẳng vào chiến trường phía trước!
Mặc dù chỉ có vài trắm người ở tiểu đoàn Thiết Hổ nhưng họ là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới trướng của Khánh Hâm Nghiêu.
Họ đồn lên phía trước, các binh lính nữ trong quân Bắc phạt đột nhiên cảm thấy áp lực giảm ởi rất nhiều.
Đội súng kíp cũng nhanh chóng xếp đội hình, tham gia trận chiến.
Súng kíp nạp vào đầy cát sắt, mỗi phát bắn ra là một cơn mưa đạn hình quạt, kẻ địch càng dày đặc thì sát thương của súng kíp càng lớn.
Từng tiếng súng nổ vang, kẻ địch bị hạ gục thành từng hàng!
Thế công mãnh liệt rốt cuộc cũng bị bóp nghẹt!
Vua Đông Man đang đứng đẳng sau vị trí giám sát trận chiến cũng nghe thấy tiếng súng vang, đang định cho người đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một thủ lĩnh cưỡi ngựa chạy tới.
“Ngươi không ở đó đốc chiến, chạy tới đây làm gì?”
Vua Đông Man tức giận hỏi, trừng mắt nhìn thủ lĩnh.
Lúc này xông vào trước mặt đúng là thủ lĩnh của bộ tộc, theo yêu cầu, hắn phải chịu trách nhiệm chỉ huy và đốc chiến ở tiền tuyến.
"Đại vương, xin hãy tha cho bộ tộc của ta đi!"
Thủ lĩnh quay người xuống ngựa, quỳ xuống đất liên tục dập đầu: "Quân tiếp viện của kẻ địch đã đến rồi, chúng ta thật sự không thể tấn công được nữa!"
Lưu Thiết cũng vô cùng vui sướng khi gặp lại chiến hữu lần nữa, hung hăng võ vào vai Trần Phượng Chí: "Ta sẽ nhớ kỹ ân tình này của tiểu đoàn Thiết Hổ. Sau này nếu ngươi gặp nạn, ta sẽ dẫn quân Bắc phạt đến cứu ngươi!”
"Này, ta đây không cần gặp nạn đâu!"
Trân Phượng Chí cười đá Lưu Thiết một cái.
Sau đó, ngày càng có nhiều binh lính của tiểu đoàn Thiết Hổ và nữ công nhân trèo lên tường thành.
“A tỷ, tỷ còn sống, tốt quá rồi!”
“Ái Hà, ngươi có thấy Yêu Muội của ta không?”
Khi các nữ công nhân nhìn thấy những binh lính nữ quen biết, họ đều tiến tới hỏi xem người thân của mình còn sống hay không.
Có một số người còn ôm nhau khóc lớn.
"Làm cái gì vậy?"
Tả Phi Phi leo lên thành trễ nhất, phát hiện nữ công nhân và binh lính nữ đang chen chúc chung một chỗ, cô ấy cau mày lạnh lùng quát: "Bây giờ không phải là lúc nhận thân nhân, đừng quên tiên sinh bảo chúng ta tới đây để làm gì!”
“Dàn trận!"
Trần Phượng Chí sờ sờ mũi, muốn gân cổ hô lên.
Đội súng kíp và tiểu đoàn Thiết Hổ lập tức dàn trận trên tường thành.
"Lưu tướng quân, chúng ta nhận lệnh của Quốc sư đại nhân đến tiếp viện!"
Tả Phi Phi sải bước đi tới trước mặt Lưu Thiết: "Quốc sư đại nhân nói chúng ta nghe theo lệnh của Lưu tướng quân, xin tướng quân hạ lệnh!"
"Làm phiền mọi người theo ta tiếp viện cho tường thành phía bắc!"
Lưu Thiết cũng tỉnh táo lại, quay người chạy về phía cầu thang.
Tả Phi Phi và Trần Phượng Chí lập tức dẫn đội súng kíp và tiểu đoàn Thiết Hổ theo sau.
Vua Đông Man còn không biết chuyện gì đang xảy ra ở phía nam, vẫn đang điên cuồng xua đuổi tốt thí đi về phía trước.
Kho đạn dược dự trữ trên tường thành phía bắc đã hoàn toàn cạn kiệt, đã lâm vào tình trạng giáp lá cà.
Tuy cả vũ khí chính thức tốt thí cũng không có, nhưng người lại có quá nhiều. Thấy quân Bắc phạt không thể chống đỡ được nữa, các binh lính nữ chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền tới.
Họ còn tưởng kẻ địch đang ở thành phía nam đánh tới, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy kẻ đánh tới mang theo lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.
"Ồ, là tỷ muội núi Thiết Quán!"
"Ta nhìn thấy Yêu Muội của nhà họ Lưul"
"Những binh lính nam đó là ai? Tại sao họ không mặc quần áo của nhân viên hộ tống chúng ta?"
"Tam tỷ, tỷ quên rồi sao, đó là đồng phục tiểu đoàn Thiết Hổ của quân Uy Thắng!"
Các binh lính nữ của quân Bắc phạt vốn đã tuyệt vọng, giờ khắc này lại phấn chấn lên.
Trân Phượng Chí Không nói hai lời, dẫn tiểu đoàn Thiết Hổ vọt thẳng vào chiến trường phía trước!
Mặc dù chỉ có vài trắm người ở tiểu đoàn Thiết Hổ nhưng họ là lực lượng tinh nhuệ nhất dưới trướng của Khánh Hâm Nghiêu.
Họ đồn lên phía trước, các binh lính nữ trong quân Bắc phạt đột nhiên cảm thấy áp lực giảm ởi rất nhiều.
Đội súng kíp cũng nhanh chóng xếp đội hình, tham gia trận chiến.
Súng kíp nạp vào đầy cát sắt, mỗi phát bắn ra là một cơn mưa đạn hình quạt, kẻ địch càng dày đặc thì sát thương của súng kíp càng lớn.
Từng tiếng súng nổ vang, kẻ địch bị hạ gục thành từng hàng!
Thế công mãnh liệt rốt cuộc cũng bị bóp nghẹt!
Vua Đông Man đang đứng đẳng sau vị trí giám sát trận chiến cũng nghe thấy tiếng súng vang, đang định cho người đi tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một thủ lĩnh cưỡi ngựa chạy tới.
“Ngươi không ở đó đốc chiến, chạy tới đây làm gì?”
Vua Đông Man tức giận hỏi, trừng mắt nhìn thủ lĩnh.
Lúc này xông vào trước mặt đúng là thủ lĩnh của bộ tộc, theo yêu cầu, hắn phải chịu trách nhiệm chỉ huy và đốc chiến ở tiền tuyến.
"Đại vương, xin hãy tha cho bộ tộc của ta đi!"
Thủ lĩnh quay người xuống ngựa, quỳ xuống đất liên tục dập đầu: "Quân tiếp viện của kẻ địch đã đến rồi, chúng ta thật sự không thể tấn công được nữa!"