*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trương Thanh Đức, ngươi chặn đường bọn ta làm gì? Mau tránh đường!”
Tiêu đô uý nhìn Triệu huyện uý cưỡi ngựa chạy càng lúc càng xa thì hơi luống cuống, chỉ muốn mau chóng xông qua quân trận của phủ binh Kim Xuyên.
“Tiêu đô uý, không được!”
Kim Phi vội vàng hô lên: “Triệu Đình Chi không chạy thoát được đâu!”
“Không chạy thoát được ư?”
Tiêu đô uý hoài nghi nhìn Kim Phi, lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn Kim Phi đã có bố trí khác rồi.
Hiểu ra những chuyện này, Tiêu đô uý không còn cuống nữa.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn đại đội trưởng, lấy giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm ra.
“Trương Thanh Đức, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn thật rõ cho ta! Đây là giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm do chính tay quận trưởng đại nhân ký!”
Tiêu đô uý nói: “Triệu Đình Chi câu kết với thổ phỉ, ức hiếp muôn dân, sau khi bị Kim tiên sinh phát hiện, không những không biết hối cải mà tối hôm trước còn thuê thổ phỉ tới giết tiên sinh, tội phải chu di tam tộc!
Việc này có chứng cứ rõ ràng, kể từ bây giờ trở đi, Triệu Đình Chi không còn là huyện uý của Kim Xuyên nữa!
Ngươi mau chóng nhường đường cho ta, nếu như làm lỡ việc đi bắt Triệu Đình Chi của ta, ngươi cẩn thận không giữ được cái đầu của mình đâu!”
Đại đội trưởng nghe xong thì giống như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cấu kết thổ phỉ, đuổi giết Kim Phi, chiếu thư bổ nhiệm và bãi nhiệm, Triệu huyện úy chật vật chạy như điên, Bành lão gia, Chu lão gia la hét, những lời nói của Triệu Đình Chi...
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh và từ ngữ hiện lên trong đầu Đại đội trưởng.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn chiếu thư bổ nhiệm và bãi nhiệm có đóng dấu của quận trưởng, hắn hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
“Triệu Đình Chi, ngươi hại ta rồi!"
Đại đội trưởng biết mình bị lừa, quay đầu hét lớn: “Tất cả các ngươi tránh đường ra cho ta!”
Đối mặt với nhiều kỵ binh như vậy, phủ binh vô cùng sợ hãi, nhận được lệnh của Đại đội trưởng, như được đại xá vội vàng tránh đường ra.
Trong lòng Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù y dẫn theo nhiều nhân viên hộ tống, nhưng những nhân viên hộ tống này cũng không phải do y gọi về, mà là biết Kim Phi bị tập kích nên tự động chạy về tiếp viện.
Dẫn theo bọn họ tới cũng là vì phòng ngừa xung đột với những phủ binh do Triệu huyện úy lãnh đạo.
Nhưng nếu có thể không đánh, Kim Phi tất nhiên không hy vọng ra tay với phủ binh.
Tình hình bây giờ là điều y muốn thấy nhất.
Tiêu đô úy một người một ngựa dẫn đầu đuổi theo.
Cách đó vài trăm mét, Bành lão gia và Chu lão gia chạy nhanh đến mức mồ hôi đầm đìa.
“Trương Thanh Đức, ngươi chặn đường bọn ta làm gì? Mau tránh đường!”
Tiêu đô uý nhìn Triệu huyện uý cưỡi ngựa chạy càng lúc càng xa thì hơi luống cuống, chỉ muốn mau chóng xông qua quân trận của phủ binh Kim Xuyên.
“Tiêu đô uý, không được!”
Kim Phi vội vàng hô lên: “Triệu Đình Chi không chạy thoát được đâu!”
“Không chạy thoát được ư?”
Tiêu đô uý hoài nghi nhìn Kim Phi, lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn Kim Phi đã có bố trí khác rồi.
Hiểu ra những chuyện này, Tiêu đô uý không còn cuống nữa.
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn đại đội trưởng, lấy giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm ra.
“Trương Thanh Đức, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn thật rõ cho ta! Đây là giấy tờ bổ nhiệm và miễn nhiệm do chính tay quận trưởng đại nhân ký!”
Tiêu đô uý nói: “Triệu Đình Chi câu kết với thổ phỉ, ức hiếp muôn dân, sau khi bị Kim tiên sinh phát hiện, không những không biết hối cải mà tối hôm trước còn thuê thổ phỉ tới giết tiên sinh, tội phải chu di tam tộc!
Việc này có chứng cứ rõ ràng, kể từ bây giờ trở đi, Triệu Đình Chi không còn là huyện uý của Kim Xuyên nữa!
Ngươi mau chóng nhường đường cho ta, nếu như làm lỡ việc đi bắt Triệu Đình Chi của ta, ngươi cẩn thận không giữ được cái đầu của mình đâu!”
Đại đội trưởng nghe xong thì giống như bị sét đánh, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Cấu kết thổ phỉ, đuổi giết Kim Phi, chiếu thư bổ nhiệm và bãi nhiệm, Triệu huyện úy chật vật chạy như điên, Bành lão gia, Chu lão gia la hét, những lời nói của Triệu Đình Chi...
Trong nháy mắt, vô số hình ảnh và từ ngữ hiện lên trong đầu Đại đội trưởng.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn chiếu thư bổ nhiệm và bãi nhiệm có đóng dấu của quận trưởng, hắn hoàn toàn hiểu ra mọi chuyện.
“Triệu Đình Chi, ngươi hại ta rồi!"
Đại đội trưởng biết mình bị lừa, quay đầu hét lớn: “Tất cả các ngươi tránh đường ra cho ta!”
Đối mặt với nhiều kỵ binh như vậy, phủ binh vô cùng sợ hãi, nhận được lệnh của Đại đội trưởng, như được đại xá vội vàng tránh đường ra.
Trong lòng Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù y dẫn theo nhiều nhân viên hộ tống, nhưng những nhân viên hộ tống này cũng không phải do y gọi về, mà là biết Kim Phi bị tập kích nên tự động chạy về tiếp viện.
Dẫn theo bọn họ tới cũng là vì phòng ngừa xung đột với những phủ binh do Triệu huyện úy lãnh đạo.
Nhưng nếu có thể không đánh, Kim Phi tất nhiên không hy vọng ra tay với phủ binh.
Tình hình bây giờ là điều y muốn thấy nhất.
Tiêu đô úy một người một ngựa dẫn đầu đuổi theo.
Cách đó vài trăm mét, Bành lão gia và Chu lão gia chạy nhanh đến mức mồ hôi đầm đìa.