“Ngăn hắn lại!”
Thiết Chùy vẫn luôn đi bên cạnh xe ngựa của Kim Phi, phát hiện xe đạp đang lao đến đội xe, lo lắng hắn sẽ làm ngựa giật mình, anh ta vội hét lên với nhân viên hộ tống ở phía trước.
Hai nhân viên hộ tống đi đầu tiên lập tức thúc ngựa đi lên phía trước, muốn ngăn xe đạp lại.
Nhưng chiếc xe đạp này kéo theo quá nhiều đồ, hơn vừa xuống dốc, tốc độ thực sự rất nhanh.
Hơn nữa người đi xe đạp cũng chỉ mới biết đi, không khống chế được tốc độ xe của mình vì vậy rất căng thẳng, hơn nữa khi nhìn thấy nhân viên hộ tống cản lại càng thêm căng thẳng hơn.
Thật ra đã có rất nhiều người nói với hắn khi xuống dốc không thể phanh bánh trước, nếu không sẽ dễ khiến xe bị lật.
Nhưng lúc này quá căng thẳng khiến hắn quên sạch, hai tay đồng thời nắm cả phanh trước và phanh sau.
Vì đồ ở phía sau rất nhiều, hắn không bị lật xe, nhưng sau khi bánh trước bị phanh lại, đột nhiên quay ngang sang một bên.
Chiếc xe đạp bịch một tiếng ngã xuống đất, trượt về phía trước mấy mét, đến khi va vào một hòn đá bên đường mới dừng lại.
Túi vải bên trái cũng bị rách, hàng hóa bên trong rơi vương vãi đầy đất.
Người đạp xe lăn mấy vòng trên đường, quần áo ở tay và đầu gối cũng bị rách, còn chảy máu.
Nhưng hắn không quan tâm đến vết thương của mình, bò đến bên cạnh chiếc xe đạp của mình, kiểm tra hàng hóa và xe đạp.
“Ngươi không cần mạng nữa à, trên đường nhiều người như vậy, ngươi còn đi nhanh như thết”
Một nhân viên hộ tống thúc ngựa đi lên phía trước, mắng người đi xe đạp: “Lái xe kém như vậy, khi xuống núi không biết phanh xe sao?”
Vốn người lái xe đạp còn đau lòng vì hàng hóa và xe đạp, nhưng khi nghe nhân viên hộ tống mắng, mới ý thức được bản thân đã gây họa rồi.
Đa số người bán hàng rong đều biết cách ăn nói, cũng rất biết nhìn tình huống, dù những nhân viên hộ tống đã thu cờ lại, nhưng thông qua ngựa chiến và áo quần nhóm người Thiết Chùy mặc, hắn cũng có thể đoán được, chắc chắn người ngồi phía sau xe ngựa là một nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn.
Dù từ trước đến nay tiêu cục Trấn Viễn không ức hiếp người dân, nhưng trước kia người dân Đại Khang bị quan phủ đàn áp mười mấy năm, nỗi sợ hãi đối với quan binh đã ăn sâu vào xương tủy họ.
Tiêu cục Trấn Viễn là trụ cột của Xuyên Thục, đắc tội với nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, không phải như đang tự tìm đường chết sao?
Nghĩ đến đây, người bán hàng rong cũng không quan tâm đến xe đạp và hàng hóa nữa, hắn bèn quỳ xuống mặt đất, dập đầu về phía xe ngựa: “Xin lỗi quân gia, tiểu nhân có mắt như mù, cản đường của các vị quân gia, xin các vị quân gia thứ lỗi!"
Vốn dĩ nhân viên hộ tống quát mắng hơi tức giận, nhưng bây giờ người bán hàng rong cúi lạy sát đất, anh ta lại trở nên lúng túng.
Muốn xuống ngựa kéo người bán hàng rong, lại nhớ ra bản thân vẫn đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, không thể tùy tiện xuống ngựa.
Nhất thời, nhân viên hộ tống không biết làm thế nào. Vì xe đạp ngã, vẫn chưa dọn hàng hóa nên đội xe cũng phải dừng lại. “Chú ý!”
Thiết Chùy giơ tay ra hiệu, đội cận vệ lập tức chia ra, vây quanh xe ngựa của Kim Phi, cảnh giác nhìn xung quanh.
Người bán hàng rong thấy cảnh như vậy thì càng sợ hãi, vội liên tục dập đầu xuống đất.
“Thiết Chùy, đến kéo người đứng dậy đi, còn dập đầu nữa sẽ bị thương đấy!”
Kim Phi đẩy cửa sổ xe ngựa ra nói.
Thiết Chùy vẫn luôn đi bên cạnh xe ngựa của Kim Phi, phát hiện xe đạp đang lao đến đội xe, lo lắng hắn sẽ làm ngựa giật mình, anh ta vội hét lên với nhân viên hộ tống ở phía trước.
Hai nhân viên hộ tống đi đầu tiên lập tức thúc ngựa đi lên phía trước, muốn ngăn xe đạp lại.
Nhưng chiếc xe đạp này kéo theo quá nhiều đồ, hơn vừa xuống dốc, tốc độ thực sự rất nhanh.
Hơn nữa người đi xe đạp cũng chỉ mới biết đi, không khống chế được tốc độ xe của mình vì vậy rất căng thẳng, hơn nữa khi nhìn thấy nhân viên hộ tống cản lại càng thêm căng thẳng hơn.
Thật ra đã có rất nhiều người nói với hắn khi xuống dốc không thể phanh bánh trước, nếu không sẽ dễ khiến xe bị lật.
Nhưng lúc này quá căng thẳng khiến hắn quên sạch, hai tay đồng thời nắm cả phanh trước và phanh sau.
Vì đồ ở phía sau rất nhiều, hắn không bị lật xe, nhưng sau khi bánh trước bị phanh lại, đột nhiên quay ngang sang một bên.
Chiếc xe đạp bịch một tiếng ngã xuống đất, trượt về phía trước mấy mét, đến khi va vào một hòn đá bên đường mới dừng lại.
Túi vải bên trái cũng bị rách, hàng hóa bên trong rơi vương vãi đầy đất.
Người đạp xe lăn mấy vòng trên đường, quần áo ở tay và đầu gối cũng bị rách, còn chảy máu.
Nhưng hắn không quan tâm đến vết thương của mình, bò đến bên cạnh chiếc xe đạp của mình, kiểm tra hàng hóa và xe đạp.
“Ngươi không cần mạng nữa à, trên đường nhiều người như vậy, ngươi còn đi nhanh như thết”
Một nhân viên hộ tống thúc ngựa đi lên phía trước, mắng người đi xe đạp: “Lái xe kém như vậy, khi xuống núi không biết phanh xe sao?”
Vốn người lái xe đạp còn đau lòng vì hàng hóa và xe đạp, nhưng khi nghe nhân viên hộ tống mắng, mới ý thức được bản thân đã gây họa rồi.
Đa số người bán hàng rong đều biết cách ăn nói, cũng rất biết nhìn tình huống, dù những nhân viên hộ tống đã thu cờ lại, nhưng thông qua ngựa chiến và áo quần nhóm người Thiết Chùy mặc, hắn cũng có thể đoán được, chắc chắn người ngồi phía sau xe ngựa là một nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn.
Dù từ trước đến nay tiêu cục Trấn Viễn không ức hiếp người dân, nhưng trước kia người dân Đại Khang bị quan phủ đàn áp mười mấy năm, nỗi sợ hãi đối với quan binh đã ăn sâu vào xương tủy họ.
Tiêu cục Trấn Viễn là trụ cột của Xuyên Thục, đắc tội với nhân vật quan trọng của tiêu cục Trấn Viễn, không phải như đang tự tìm đường chết sao?
Nghĩ đến đây, người bán hàng rong cũng không quan tâm đến xe đạp và hàng hóa nữa, hắn bèn quỳ xuống mặt đất, dập đầu về phía xe ngựa: “Xin lỗi quân gia, tiểu nhân có mắt như mù, cản đường của các vị quân gia, xin các vị quân gia thứ lỗi!"
Vốn dĩ nhân viên hộ tống quát mắng hơi tức giận, nhưng bây giờ người bán hàng rong cúi lạy sát đất, anh ta lại trở nên lúng túng.
Muốn xuống ngựa kéo người bán hàng rong, lại nhớ ra bản thân vẫn đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, không thể tùy tiện xuống ngựa.
Nhất thời, nhân viên hộ tống không biết làm thế nào. Vì xe đạp ngã, vẫn chưa dọn hàng hóa nên đội xe cũng phải dừng lại. “Chú ý!”
Thiết Chùy giơ tay ra hiệu, đội cận vệ lập tức chia ra, vây quanh xe ngựa của Kim Phi, cảnh giác nhìn xung quanh.
Người bán hàng rong thấy cảnh như vậy thì càng sợ hãi, vội liên tục dập đầu xuống đất.
“Thiết Chùy, đến kéo người đứng dậy đi, còn dập đầu nữa sẽ bị thương đấy!”
Kim Phi đẩy cửa sổ xe ngựa ra nói.