“Viết khá tốt đấy!”
Kim Phi gấp kịch bản lại, khen ngợi nói: “Ngôn ngữ mộc mạc, dùng từ súc tích, đề tài cũng gần gũi với cuộc sống của người dân, vừa nhìn đã biết là để tâm rồi!”
“Tiên sinh quá khen rồi, quá khen rồi!”
Cựu binh gấy chân xua tay liên tục, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ vểnh lên.
“Viết cho tốt, mong là có một ngày nào đó được nhìn thấy kịch bản do các nhân viên hộ tống của chúng ta viết diễn trên sân khấu!” Kim Phi trịnh trọng vỗ vai của cựu binh gấy chân.
Nghe Kim Phi nói thế, cựu binh gấy chân bỗng cảm thấy viết kịch bản không chỉ là sở thích của mình, mà còn nhiều thêm một phần sứ mệnh!
Thế là anh ta đứng thẳng trên cái chân còn lại của mình, chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ta đợi đấy!”
Kim Phi chào lại cựu binh kia theo kiểu quân đội, sau đó đặt kịch bản lên mặt bàn: “Các ngươi bận tiếp đi, ta đi ra sau thắp hương cho các huynh đệ!”
“Ta đi với tiên sinh!”
Cưu binh gãy chân chạy tới cái tủ bên cạnh, lấy một hộp nhang cho Kim Phi: “Sáng sớm ngoài trời có sương mù, nhang thấm nước, ta bỏ nó vào tủ rồi!”
Mấy người tới sân sau, nến trước bia đá vẫn sáng, cho thấy hai cựu binh không lười biếng, cho dù đêm hôm không ai tới, bọn họ vẫn giữ cho đèn nhang không tắt.
Kim Phi nhận ba nén hương trong tay cựu binh, châm nhang, sau đó nghiêm túc vái bia đá ba cái, cắm nhang vào bát hương.
Đợi Kim Phi đứng thẳng người dậy, Thiết Chùy và các thân vệ khác cũng cởi mũ sắt xuống, vái ba cái.
Cựu binh gãy chân cho là Kim Phi bái xong sẽ quay về, kết quả Kim Phi lại không làm thế.
Sau khi cắm nhang vào lư hương, Kim Phi lấy cái chổi bên cạnh, quét quanh bia đá một lượt, sau đó lại cầm khăn mặt lau chùi cho bia đá.
Kim Phi lau rất nghiêm túc, cũng rất chậm rãi, rõ ràng là cực kì kiên nhẫn.
Cựu binh gãy chân vừa thấy Kim Phi quét dọn, còn cho rằng y đang chê mình không quét dọn sân vườn sạch sẽ.
Nhưng thấy Kim Phi lau chùi cho bia đá nghiêm túc như vậy, cựu binh biết mình nghĩ sai rồi, thế là đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thiết Chùy.
Xuyên Thục lúc này, còn chưa có bộ máy quan liêu, đặc biệt là trong tiêu cục, mọi người gần như đều vào tiêu cục cùng lúc, rất nhiều người trước khi nhập ngũ đã quen biết nhau, cho nên ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ ra, bình thường không khí trong quân doanh đều rất tốt.
Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, địa vị rất đặc biệt, được coi là người Kim Phi thân cận và tín nhiệm nhất.
Tương đương kết hợp đại thái giám và tổng giáo đầu Ngự Lâm Quân bên cạnh Hoàng đế trước kia lại với nhau.
Thời gian mỗi ngày Kim Phi ở cùng anh ta cũng dài như lúc ở cạnh Quan Hạ Nhi Cửu công chúa.
Nếu trong thời kì Trần Cát cầm quyền, đừng nói một cựu binh bình thường, cho dù là thẩm vấn quan to tam phẩm, cũng chưa chắc đã quan tâm.
Nhưng Thiết Chùy biết lí lịch của cựu binh này rất lâu năm, hơn nữa từng lập công, nên cũng không làm giá, lắc đầu với cựu binh, biểu thị mình cũng không biết nguyên nhân Kim Phi làm vậy.
Không phải Thiết Chùy không muốn nói, mà là anh ta thật sự không biết.
Lúc Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, anh ta cũng không ở đó.
Thế nên cựu binh cũng không hỏi nữa, về đến phòng hồ sơ, lấy một bó ngải cứu, hơ quanh người, xua đuổi muỗi bọ.
Kim Phi cứ lau chùi bia đá cẩn thận như vậy, mãi tới khi Đại Tráng và Hầu Tử vội chạy tới.
Bọn họ vừa xuống khỏi phi thuyền, vốn định đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi để báo cáo, nhưng được cho hay là Kim Phi đang ở đây đợi bọn họ.
Kim Phi gấp kịch bản lại, khen ngợi nói: “Ngôn ngữ mộc mạc, dùng từ súc tích, đề tài cũng gần gũi với cuộc sống của người dân, vừa nhìn đã biết là để tâm rồi!”
“Tiên sinh quá khen rồi, quá khen rồi!”
Cựu binh gấy chân xua tay liên tục, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ vểnh lên.
“Viết cho tốt, mong là có một ngày nào đó được nhìn thấy kịch bản do các nhân viên hộ tống của chúng ta viết diễn trên sân khấu!” Kim Phi trịnh trọng vỗ vai của cựu binh gấy chân.
Nghe Kim Phi nói thế, cựu binh gấy chân bỗng cảm thấy viết kịch bản không chỉ là sở thích của mình, mà còn nhiều thêm một phần sứ mệnh!
Thế là anh ta đứng thẳng trên cái chân còn lại của mình, chào Kim Phi theo kiểu quân đội: “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ta đợi đấy!”
Kim Phi chào lại cựu binh kia theo kiểu quân đội, sau đó đặt kịch bản lên mặt bàn: “Các ngươi bận tiếp đi, ta đi ra sau thắp hương cho các huynh đệ!”
“Ta đi với tiên sinh!”
Cưu binh gãy chân chạy tới cái tủ bên cạnh, lấy một hộp nhang cho Kim Phi: “Sáng sớm ngoài trời có sương mù, nhang thấm nước, ta bỏ nó vào tủ rồi!”
Mấy người tới sân sau, nến trước bia đá vẫn sáng, cho thấy hai cựu binh không lười biếng, cho dù đêm hôm không ai tới, bọn họ vẫn giữ cho đèn nhang không tắt.
Kim Phi nhận ba nén hương trong tay cựu binh, châm nhang, sau đó nghiêm túc vái bia đá ba cái, cắm nhang vào bát hương.
Đợi Kim Phi đứng thẳng người dậy, Thiết Chùy và các thân vệ khác cũng cởi mũ sắt xuống, vái ba cái.
Cựu binh gãy chân cho là Kim Phi bái xong sẽ quay về, kết quả Kim Phi lại không làm thế.
Sau khi cắm nhang vào lư hương, Kim Phi lấy cái chổi bên cạnh, quét quanh bia đá một lượt, sau đó lại cầm khăn mặt lau chùi cho bia đá.
Kim Phi lau rất nghiêm túc, cũng rất chậm rãi, rõ ràng là cực kì kiên nhẫn.
Cựu binh gãy chân vừa thấy Kim Phi quét dọn, còn cho rằng y đang chê mình không quét dọn sân vườn sạch sẽ.
Nhưng thấy Kim Phi lau chùi cho bia đá nghiêm túc như vậy, cựu binh biết mình nghĩ sai rồi, thế là đưa ánh mắt dò hỏi về phía Thiết Chùy.
Xuyên Thục lúc này, còn chưa có bộ máy quan liêu, đặc biệt là trong tiêu cục, mọi người gần như đều vào tiêu cục cùng lúc, rất nhiều người trước khi nhập ngũ đã quen biết nhau, cho nên ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ ra, bình thường không khí trong quân doanh đều rất tốt.
Thiết Chùy là đội trưởng cận vệ của Kim Phi, địa vị rất đặc biệt, được coi là người Kim Phi thân cận và tín nhiệm nhất.
Tương đương kết hợp đại thái giám và tổng giáo đầu Ngự Lâm Quân bên cạnh Hoàng đế trước kia lại với nhau.
Thời gian mỗi ngày Kim Phi ở cùng anh ta cũng dài như lúc ở cạnh Quan Hạ Nhi Cửu công chúa.
Nếu trong thời kì Trần Cát cầm quyền, đừng nói một cựu binh bình thường, cho dù là thẩm vấn quan to tam phẩm, cũng chưa chắc đã quan tâm.
Nhưng Thiết Chùy biết lí lịch của cựu binh này rất lâu năm, hơn nữa từng lập công, nên cũng không làm giá, lắc đầu với cựu binh, biểu thị mình cũng không biết nguyên nhân Kim Phi làm vậy.
Không phải Thiết Chùy không muốn nói, mà là anh ta thật sự không biết.
Lúc Kim Phi và Cửu công chúa nói chuyện, anh ta cũng không ở đó.
Thế nên cựu binh cũng không hỏi nữa, về đến phòng hồ sơ, lấy một bó ngải cứu, hơ quanh người, xua đuổi muỗi bọ.
Kim Phi cứ lau chùi bia đá cẩn thận như vậy, mãi tới khi Đại Tráng và Hầu Tử vội chạy tới.
Bọn họ vừa xuống khỏi phi thuyền, vốn định đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi để báo cáo, nhưng được cho hay là Kim Phi đang ở đây đợi bọn họ.