Chỉ để lại mấy vọng gác gần sơn trang.
Lúc Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đến, chưởng quầy của sơn trang cũng vừa mới nhận được tin tức, ông ta chạy từ trong sơn trang ra, thở hồng hộc n Khánh đại nhân, Kim đại nhân... Ngọn gió nào đã đưa hai ngài đến đây thế?”
Có thể làm ăn kinh doanh đều là hạng người khôn khéo.
Mặc dù Kim Phi chưa từng tới đây, nhưng chưởng quầy của sơn trang vừa nhìn đã nhận ra y.
“Trần Liên Kỳ, Chu An Phong, Lưu Lập Thiên có ở chỗ ngươi không?”
Khánh Hâm Nghiêu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Khánh đại nhân, ngài cũng biết, sơn trang Lục Thuỷ không tiết lộ thông tin của khách hàng, nếu không sau này làm sao chúng tôi làm ăn được nữa, mong đại nhân thông cảm.”
Chưởng quầy của sơn trang mặt đầy tươi cười trả lời. “Nói maul”
Khánh Hâm Nghiêu không kiên nhãn dùng roi ngựa quất chưởng quầy một roi.
Ở Đại Khang đại vị của thương nhân rất thấp, trong lòng Kim Phi cũng đồng cảm với họ.
Nhưng y đồng cảm với những thương nhân phải đầm mưa dãi nắng, những tiểu thương bán hàng rong luôn có nguy cơ bị thổ phỉ cướp giết, chứ không phải loại thương nhân mập mạp. giàu có như này.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân các thương nhân có địa vị không cao.
Rõ ràng đã kiếm rất nhiều tiền nhưng càng ngày càng tham lam.
Như vị chưởng quầy này, rõ ràng biết thân phận của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vẫn lấy lý do ảnh hưởng đến việc kinh doanh mà không cho anh ta vào.
Đây không phải là muốn đối đầu với quan phủ sao? Đường đường là châu mục của một châu, tự mình dẫn
người đến tra án bắt người, nhưng ngay cả một nơi giải trí cũng không vào được, Đại Khang chưa mục nát đến mức đó chứ?
Việc này làm cho Khánh Hâm Nghiêu thấy rất mất mặt với Kim Phi, cho nên đã dùng toàn lực để đánh roi này.
Áo tơ lụa của chưởng quầy bị xé toạc.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia lửa giận, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười:
“Khánh đại nhân, sao ngài lại làm khó tiểu nhân như vậy? Quy củ của sơn trang là do Chu đại nhân quyết định, không thể làm trái, nếu không sau này tiểu nhân biết ăn nói với Chu đại nhân thế nào!”
Hóa ra Chu đại nhân chính là kẻ đứng sau.
Số tiền mà sơn trang Lục Thuỷ kiếm được mỗi tháng năm ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường.
Người đứng sau nhất định không đơn giản.
Có các thương nhân phụ trách cung cấp tiền bạc, cũng có những kẻ ác bá chịu trách nhiệm bảo vệ, dĩ nhiên cũng không thiếu tiền được đám quyền quý hỗ trợ.
Chưởng quầy biết những kẻ quyền quý khác sẽ không dọa được Khánh Hâm Nghiêu, nên lấy con bài cuối cùng ra luôn.
Nhà họ Chu ở kinh thành chính là người chống lưng cho. sơn trang Lục Thuỷ.
Cũng là lý do này mà Khánh Hâm Nghiêu không động đến sơn trang Lục Thuỷ.
“Không cần bẩm báo cho Chu đại nhân đâu, ông ta cấu kết với thổ phỉ, cố ý tích trữ để nâng giá lương thực, gieo họa cho trăm họ, đầu đã bị Cửu công chúa treo lên cổng thành rồi!”
Khánh Hâm Nghiêu nghiêng đầu hô: “Ngươi không muốn nói cũng được, Mạnh Thiên Hải dẫn người lục soát cho ta!”
“Dạ!”
Mạnh Thiên Hải dẫn quân Uy Thắng xông thẳng vào sơn trang.
Đám tay sai giữ cửa bị dọa sợ hoàn toàn không dám tiến lên ngăn cản.
“Chu đại nhân bị Cửu công chúa giết rồi ư?” Chưởng quầy của sơn trang chấn động.
Với thân phận của Khánh Hâm Nghiêu chuyện này nhất định sẽ không nói dối.
Anh ta nói lão già râu dê đã chết vậy chắc chẳn là ông ta đã chết rồi.
Chưởng quầy lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống dập đầu với Khánh Hâm Nghiêu.
“Khánh đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, xin để tiểu nhân dẫn đường cho đại nhân!”
“Không cần, hôm nay ta muốn xem bên trong sơn trang Lục Thuỷ trông như thế nào mà lại thần bí như vậy!”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nếu ngươi muốn bẩm báo cho Chu đại nhân, ta có thể đưa ngươi đi gặp ông tal”
Nói xong anh ta dẫn Kim Phi và các nhân viên hộ tống tiến vào sơn trang Lục Thuỷ.
Sau khi xây sửa lại, những cột nhà của sơn trang Lục Thuỷ được chạm khắc tỉ mỉ nguy nga lộng lẫy.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc loè loẹt đi qua đi lại.
Lúc Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu đến, chưởng quầy của sơn trang cũng vừa mới nhận được tin tức, ông ta chạy từ trong sơn trang ra, thở hồng hộc n Khánh đại nhân, Kim đại nhân... Ngọn gió nào đã đưa hai ngài đến đây thế?”
Có thể làm ăn kinh doanh đều là hạng người khôn khéo.
Mặc dù Kim Phi chưa từng tới đây, nhưng chưởng quầy của sơn trang vừa nhìn đã nhận ra y.
“Trần Liên Kỳ, Chu An Phong, Lưu Lập Thiên có ở chỗ ngươi không?”
Khánh Hâm Nghiêu ngồi trên ngựa, từ trên cao nhìn xuống hỏi.
“Khánh đại nhân, ngài cũng biết, sơn trang Lục Thuỷ không tiết lộ thông tin của khách hàng, nếu không sau này làm sao chúng tôi làm ăn được nữa, mong đại nhân thông cảm.”
Chưởng quầy của sơn trang mặt đầy tươi cười trả lời. “Nói maul”
Khánh Hâm Nghiêu không kiên nhãn dùng roi ngựa quất chưởng quầy một roi.
Ở Đại Khang đại vị của thương nhân rất thấp, trong lòng Kim Phi cũng đồng cảm với họ.
Nhưng y đồng cảm với những thương nhân phải đầm mưa dãi nắng, những tiểu thương bán hàng rong luôn có nguy cơ bị thổ phỉ cướp giết, chứ không phải loại thương nhân mập mạp. giàu có như này.
Thật ra đây cũng là nguyên nhân các thương nhân có địa vị không cao.
Rõ ràng đã kiếm rất nhiều tiền nhưng càng ngày càng tham lam.
Như vị chưởng quầy này, rõ ràng biết thân phận của Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vẫn lấy lý do ảnh hưởng đến việc kinh doanh mà không cho anh ta vào.
Đây không phải là muốn đối đầu với quan phủ sao? Đường đường là châu mục của một châu, tự mình dẫn
người đến tra án bắt người, nhưng ngay cả một nơi giải trí cũng không vào được, Đại Khang chưa mục nát đến mức đó chứ?
Việc này làm cho Khánh Hâm Nghiêu thấy rất mất mặt với Kim Phi, cho nên đã dùng toàn lực để đánh roi này.
Áo tơ lụa của chưởng quầy bị xé toạc.
Trong mắt ông ta lóe lên một tia lửa giận, nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười:
“Khánh đại nhân, sao ngài lại làm khó tiểu nhân như vậy? Quy củ của sơn trang là do Chu đại nhân quyết định, không thể làm trái, nếu không sau này tiểu nhân biết ăn nói với Chu đại nhân thế nào!”
Hóa ra Chu đại nhân chính là kẻ đứng sau.
Số tiền mà sơn trang Lục Thuỷ kiếm được mỗi tháng năm ngoài sức tưởng tượng của một người bình thường.
Người đứng sau nhất định không đơn giản.
Có các thương nhân phụ trách cung cấp tiền bạc, cũng có những kẻ ác bá chịu trách nhiệm bảo vệ, dĩ nhiên cũng không thiếu tiền được đám quyền quý hỗ trợ.
Chưởng quầy biết những kẻ quyền quý khác sẽ không dọa được Khánh Hâm Nghiêu, nên lấy con bài cuối cùng ra luôn.
Nhà họ Chu ở kinh thành chính là người chống lưng cho. sơn trang Lục Thuỷ.
Cũng là lý do này mà Khánh Hâm Nghiêu không động đến sơn trang Lục Thuỷ.
“Không cần bẩm báo cho Chu đại nhân đâu, ông ta cấu kết với thổ phỉ, cố ý tích trữ để nâng giá lương thực, gieo họa cho trăm họ, đầu đã bị Cửu công chúa treo lên cổng thành rồi!”
Khánh Hâm Nghiêu nghiêng đầu hô: “Ngươi không muốn nói cũng được, Mạnh Thiên Hải dẫn người lục soát cho ta!”
“Dạ!”
Mạnh Thiên Hải dẫn quân Uy Thắng xông thẳng vào sơn trang.
Đám tay sai giữ cửa bị dọa sợ hoàn toàn không dám tiến lên ngăn cản.
“Chu đại nhân bị Cửu công chúa giết rồi ư?” Chưởng quầy của sơn trang chấn động.
Với thân phận của Khánh Hâm Nghiêu chuyện này nhất định sẽ không nói dối.
Anh ta nói lão già râu dê đã chết vậy chắc chẳn là ông ta đã chết rồi.
Chưởng quầy lập tức thay đổi thái độ, quỳ xuống dập đầu với Khánh Hâm Nghiêu.
“Khánh đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, xin để tiểu nhân dẫn đường cho đại nhân!”
“Không cần, hôm nay ta muốn xem bên trong sơn trang Lục Thuỷ trông như thế nào mà lại thần bí như vậy!”
Khánh Hâm Nghiêu nói: “Nếu ngươi muốn bẩm báo cho Chu đại nhân, ta có thể đưa ngươi đi gặp ông tal”
Nói xong anh ta dẫn Kim Phi và các nhân viên hộ tống tiến vào sơn trang Lục Thuỷ.
Sau khi xây sửa lại, những cột nhà của sơn trang Lục Thuỷ được chạm khắc tỉ mỉ nguy nga lộng lẫy.
Bất cứ lúc nào cũng có thể thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc loè loẹt đi qua đi lại.