Thổ phỉ thì khỏi phải nói, đương nhiên là không nghĩ tới.
Nhưng Lão Hắc lại nói, làng Tây Hà bằng lòng chiêu mộ thổ phỉ?
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mong đợi.
Nếu như có thể quang minh chính đại lấy vợ sinh con, ai mà muốn sống lén lút như vậy chứ.
Hơn nữa còn bị mang tiếng thổ phỉ, chết đi không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, liên lụy đến cả con cháu đời sau.
“Hắn đang mua chuộc lòng người đấy, các huynh đệ tuyệt đối đừng tin!”
Thấy mọi chuyện không ổn, đại đương gia béo vội vàng hét lớn: “Kim Phi từ trước đến giờ chưa bao giờ coi thổ phỉ chúng ta ra gì? Lẽ nào các ngươi quên mất chuyện thổ phỉ núi Thiết Quán rồi sao? Mấy trăm người đấy, Kim Phi giết hết một nửa trong số đó mà không hề chớp mắt, người nào cũng chết vô cùng thảm, số còn lại thì bị Kim Phi bán cho huyện nha để lĩnh tiền thường, không tha cho bất kỳ ai cả!”
“Đúng vậy đấy các huynh đệ, trên sân đập lúa ở trước cổng làng Tây Hà bây giờ vẫn còn nhuốm màu đỏ của máu, cây cối sinh sôi nảy nở đều là do được tưới máu đấy!”
Đại cóc cũng hét lớn: “Các ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn, thuộc hạ của Kim Phi có ai nhẹ tay không? Bọn chúng đang muốn lừa các ngươi đấy, mọi người tuyệt đối đừng trúng kế!”
Đám thổ phỉ ngẩng lên nhìn con đường trên đỉnh núi theo lời của đại đương gia.
Lúc này trên con đường nhỏ khắp nơi đều là xác của thổ phỉ, máu đã tụ thành dòng suối nhỏ, chảy xuống khe nước dọc theo đường núi, tạo thành một hố máu nhỏ ở chỗ trũng dưới chân núi.
“Làm cái gì vậy, nghe được vài câu đã muốn tạo phản rồi sao?”
Sắc mặt đám đại đương gia đều vô cùng khó coi, tên mặt sẹo nóng tính lập tức nổi khùng lên: “Nào, ai muốn tạo phản, tham gia vào cái tiêu cục Triết Viễn cứt chó gì đấy thì đứng lên cho ta, để ông đây xem nào!”
Đám đại đương gia đều vô cùng đáng sợ, cộng thêm khuôn mặt gớm ghiếc của tên mặt sẹo, đám thổ phỉ lần lượt cúi đầu.
“Đám chó chết, mới nói vài câu mà các ngươi đã quên mất mình mang họ gì rồi à!”
Mặt sẹo thừa dịp hét lớn: “Đám chết tiệt vừa nãy chạy trốn đâu, đứng ra đây cho ta!”
“Lão tam, ngươi đừng trốn ra sau nữa, không nghe thấy lời của lão đại mặt sẹo sao? Dẫn người của ngươi cút ra đi!”
“Các huynh đệ Hắc Phong Hàn, chúng ta không thể để những ngọn núi khác đánh giá thấp chúng ta được, là đàn ông thì đứng ra! Trừ khử Kim Phi, Hắc Phong Hàn chúng ta thưởng cho mỗi một huynh đệ dám chết mỗi người mười hai lượng, ba người phụ nữ, hơn nữa sẽ không thu lại, sau này làm vợ của các ngươi!”
...
Các đại đương gia cũng lần lượt lên tiếng phối hợp với mặt sẹo.
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ, đội dám chết vừa rồi chạy trốn giờ lại tập trung dưới chân núi.
Lão Hắc mở miệng, chuẩn bị hét vài câu, tên thổ phỉ béo đã nháy mắt với thuộc hạ tiểu đầu của mình.
Tiểu đầu lập tức hét lên: “Nhanh lên, trời sắp tối rồi”.
Dù sao Lão Hắc cũng ở trên đỉnh núi, ngay lập tức bị át tiếng đi.
“Tiên sinh, bây giờ làm sao đây?”
Nhưng Lão Hắc lại nói, làng Tây Hà bằng lòng chiêu mộ thổ phỉ?
Không ít thổ phỉ đều lộ ra vẻ mong đợi.
Nếu như có thể quang minh chính đại lấy vợ sinh con, ai mà muốn sống lén lút như vậy chứ.
Hơn nữa còn bị mang tiếng thổ phỉ, chết đi không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, liên lụy đến cả con cháu đời sau.
“Hắn đang mua chuộc lòng người đấy, các huynh đệ tuyệt đối đừng tin!”
Thấy mọi chuyện không ổn, đại đương gia béo vội vàng hét lớn: “Kim Phi từ trước đến giờ chưa bao giờ coi thổ phỉ chúng ta ra gì? Lẽ nào các ngươi quên mất chuyện thổ phỉ núi Thiết Quán rồi sao? Mấy trăm người đấy, Kim Phi giết hết một nửa trong số đó mà không hề chớp mắt, người nào cũng chết vô cùng thảm, số còn lại thì bị Kim Phi bán cho huyện nha để lĩnh tiền thường, không tha cho bất kỳ ai cả!”
“Đúng vậy đấy các huynh đệ, trên sân đập lúa ở trước cổng làng Tây Hà bây giờ vẫn còn nhuốm màu đỏ của máu, cây cối sinh sôi nảy nở đều là do được tưới máu đấy!”
Đại cóc cũng hét lớn: “Các ngươi ngẩng đầu lên mà nhìn, thuộc hạ của Kim Phi có ai nhẹ tay không? Bọn chúng đang muốn lừa các ngươi đấy, mọi người tuyệt đối đừng trúng kế!”
Đám thổ phỉ ngẩng lên nhìn con đường trên đỉnh núi theo lời của đại đương gia.
Lúc này trên con đường nhỏ khắp nơi đều là xác của thổ phỉ, máu đã tụ thành dòng suối nhỏ, chảy xuống khe nước dọc theo đường núi, tạo thành một hố máu nhỏ ở chỗ trũng dưới chân núi.
“Làm cái gì vậy, nghe được vài câu đã muốn tạo phản rồi sao?”
Sắc mặt đám đại đương gia đều vô cùng khó coi, tên mặt sẹo nóng tính lập tức nổi khùng lên: “Nào, ai muốn tạo phản, tham gia vào cái tiêu cục Triết Viễn cứt chó gì đấy thì đứng lên cho ta, để ông đây xem nào!”
Đám đại đương gia đều vô cùng đáng sợ, cộng thêm khuôn mặt gớm ghiếc của tên mặt sẹo, đám thổ phỉ lần lượt cúi đầu.
“Đám chó chết, mới nói vài câu mà các ngươi đã quên mất mình mang họ gì rồi à!”
Mặt sẹo thừa dịp hét lớn: “Đám chết tiệt vừa nãy chạy trốn đâu, đứng ra đây cho ta!”
“Lão tam, ngươi đừng trốn ra sau nữa, không nghe thấy lời của lão đại mặt sẹo sao? Dẫn người của ngươi cút ra đi!”
“Các huynh đệ Hắc Phong Hàn, chúng ta không thể để những ngọn núi khác đánh giá thấp chúng ta được, là đàn ông thì đứng ra! Trừ khử Kim Phi, Hắc Phong Hàn chúng ta thưởng cho mỗi một huynh đệ dám chết mỗi người mười hai lượng, ba người phụ nữ, hơn nữa sẽ không thu lại, sau này làm vợ của các ngươi!”
...
Các đại đương gia cũng lần lượt lên tiếng phối hợp với mặt sẹo.
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ, đội dám chết vừa rồi chạy trốn giờ lại tập trung dưới chân núi.
Lão Hắc mở miệng, chuẩn bị hét vài câu, tên thổ phỉ béo đã nháy mắt với thuộc hạ tiểu đầu của mình.
Tiểu đầu lập tức hét lên: “Nhanh lên, trời sắp tối rồi”.
Dù sao Lão Hắc cũng ở trên đỉnh núi, ngay lập tức bị át tiếng đi.
“Tiên sinh, bây giờ làm sao đây?”