“Mọi người về sớm thế?” Kim Phi hơi kinh ngạc.
Làng Tây Hà ở phía tây huyện Kim Xuyên, bến tàu ở phía đông, nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cộng vào cũng mấy. ngàn người, cho dù xuất phát trước bình minh thì lúc này về đến nơi cũng là sớm quá.
“Cả đội vẫn ở phía sau, chúng ta cưỡi ngựa trở về trước.”
Tả Phi Phi hỏi: “Phía Hi Châu sao rồi? Các tỷ muội trở về thì về thẳng Hi Châu, hay là về núi Quán Thiết sắp xếp trước am
Tuy rằng núi Quán Thiết cách làng Tây Hà không xa lắm, nhưng Trấn Viễn số 2 nhỏ quá, còn phải để chỗ cho người bị thương có không gian nghỉ ngơi, các nữ công nhân gần như là đứng suốt từ thành Du Quan về bến tàu Kim Xuyên rồi đi bộ trở về, có thể nói là rất mệt nhọc.
Nếu Kim Phi quyết định tạm thời không đi Hi Châu, Tả Phi Phi sẽ để nữ công nhân về núi Quán Thiết trước, không để các cô ấy tới làng Tây Hà, đỡ phải mất công đi lại.
“Mọi người chưa ăn cơm đúng không?” Kim Phi nâng khay trong tay lên: “Chúng ta cùng nhau đi ăn chút cơm canh, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đoàn nữ công nhân đi bộ, lúc này nhanh lắm thì cũng chỉ mới đến phía tây Kim Xuyên mà thôi, khá dư dả thời gian, Tả Phi Phi đã chạy từ sáng sớm, quả nhiên đói bụng, thấy Kim Phi chủ động mời thì cũng cầm khay thức ăn trên tay Kim Phi đi về phía nhà ăn.
Còn Trần Phượng Chí thì không biết khách sáo là gì, tung ta tung tăng chạy theo.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Trần Phượng Chí không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nôn nóng mà nhìn bên ngoài.
Tuy rằng hồi ở thành Du Quan đã trở nên thân quen với Kim Phi rồi, nhưng không khách sáo và không hiểu quy củ là hai việc khác nhau.
Chủ nhà còn chưa vào, Trần Phượng Chí có đói nữa thì cũng biết không thể đụng đũa trước.
Thấy Nhuận Nương và Kim Phi cùng nhau tiến vào, Trần Phượng Chí xoa tay, chuẩn bị tỉnh thần ăn một bữa thật đã đời.
Nhưng không đợi Nhuận Nương và Kim Phi ngồi xuống, Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Bắc Thiên Tâm và Khánh Mộ Lam cũng cùng nhau quay lại.
Trần Phượng Chí tuy rằng lỗ mãng, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục phong kiến và rất kính sợ hoàng quyền.
Anh ta dám nói đùa với Kim Phi, nhưng hành vi của anh †a ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy Cửu công chúa.
Anh ta vội vàng đi tới cửa, quỳ một chân xuống trước mặt Cửu công chúa: “Trần Phượng Chí tiểu đoàn Thiết Hổ quân Uy Thăng Tây Xuyên, bái kiến bệ hại”
Cửu công chúa cũng không xa lạ gì với Trần Phượng Chí, lúc trước ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như anh dũng xung phong, lập được nhiều chiến công to lớn, Cửu công chúa có ấn tượng tốt về anh ta.
Cô ấy gật đầu nói: “Đứng lên đi!” Sau đó đi thẳng vào nhà ăn.
Như vậy lại khiến Trần Phượng Chí khó xử, anh ta có nên đi theo hay không?
Theo vào thì sẽ phải ngồi cùng bàn ăn cơm với hoàng đế, lại còn là một vị nữ đế, điều này hiển nhiên không phù hợp.
Nhưng giờ quay trở ra thì lại có vẻ không tôn trọng Cửu công chúa và Kim Phi.
Trần Phượng Chí còn không chưa nghĩ ra được thì Kim Phi đã mở miệng trước: “Lão Trần, ngươi còn thất thần cái gì, mau vào ăn cơm đi!"
“Tiên sinh, Hầu Tử với Đại Tráng có ở đây không, lâu lắm rồi không gặp bọn họ, ta muốn đi thăm bọn họ.”
Trần Phượng Chí lấy cớ định đánh bài chuồn.
“Bọn họ đều ở Hi Châu, không ở trong làng.” Kim Phi lắc đầu: “Mau vào đi,mọi người đang chờ đấy!”
Kim Phi đã nói như vậy rồi, Trần Phượng Chí chỉ có thể căng thẳng bước vào.
Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Kim Phi thuật lại tình huống ở Hi Châu một lần.
Nếu là ngày thường, Trần Phượng Chí đã đập bàn muốn xin lệnh đi tiền tuyến, nhưng hôm nay lại ngồi im thin thít, ngoan như chim cúc cu, ngồi yên tại chỗ không dám gắp thức ăn, chỉ bới cơm trắng.
Làng Tây Hà ở phía tây huyện Kim Xuyên, bến tàu ở phía đông, nữ công nhân và tiểu đoàn Thiết Hổ cộng vào cũng mấy. ngàn người, cho dù xuất phát trước bình minh thì lúc này về đến nơi cũng là sớm quá.
“Cả đội vẫn ở phía sau, chúng ta cưỡi ngựa trở về trước.”
Tả Phi Phi hỏi: “Phía Hi Châu sao rồi? Các tỷ muội trở về thì về thẳng Hi Châu, hay là về núi Quán Thiết sắp xếp trước am
Tuy rằng núi Quán Thiết cách làng Tây Hà không xa lắm, nhưng Trấn Viễn số 2 nhỏ quá, còn phải để chỗ cho người bị thương có không gian nghỉ ngơi, các nữ công nhân gần như là đứng suốt từ thành Du Quan về bến tàu Kim Xuyên rồi đi bộ trở về, có thể nói là rất mệt nhọc.
Nếu Kim Phi quyết định tạm thời không đi Hi Châu, Tả Phi Phi sẽ để nữ công nhân về núi Quán Thiết trước, không để các cô ấy tới làng Tây Hà, đỡ phải mất công đi lại.
“Mọi người chưa ăn cơm đúng không?” Kim Phi nâng khay trong tay lên: “Chúng ta cùng nhau đi ăn chút cơm canh, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Đoàn nữ công nhân đi bộ, lúc này nhanh lắm thì cũng chỉ mới đến phía tây Kim Xuyên mà thôi, khá dư dả thời gian, Tả Phi Phi đã chạy từ sáng sớm, quả nhiên đói bụng, thấy Kim Phi chủ động mời thì cũng cầm khay thức ăn trên tay Kim Phi đi về phía nhà ăn.
Còn Trần Phượng Chí thì không biết khách sáo là gì, tung ta tung tăng chạy theo.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, Trần Phượng Chí không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nôn nóng mà nhìn bên ngoài.
Tuy rằng hồi ở thành Du Quan đã trở nên thân quen với Kim Phi rồi, nhưng không khách sáo và không hiểu quy củ là hai việc khác nhau.
Chủ nhà còn chưa vào, Trần Phượng Chí có đói nữa thì cũng biết không thể đụng đũa trước.
Thấy Nhuận Nương và Kim Phi cùng nhau tiến vào, Trần Phượng Chí xoa tay, chuẩn bị tỉnh thần ăn một bữa thật đã đời.
Nhưng không đợi Nhuận Nương và Kim Phi ngồi xuống, Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa, Bắc Thiên Tâm và Khánh Mộ Lam cũng cùng nhau quay lại.
Trần Phượng Chí tuy rằng lỗ mãng, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục phong kiến và rất kính sợ hoàng quyền.
Anh ta dám nói đùa với Kim Phi, nhưng hành vi của anh †a ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy Cửu công chúa.
Anh ta vội vàng đi tới cửa, quỳ một chân xuống trước mặt Cửu công chúa: “Trần Phượng Chí tiểu đoàn Thiết Hổ quân Uy Thăng Tây Xuyên, bái kiến bệ hại”
Cửu công chúa cũng không xa lạ gì với Trần Phượng Chí, lúc trước ở dốc Đại Mãng, Trần Phượng Chí dẫn theo tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như anh dũng xung phong, lập được nhiều chiến công to lớn, Cửu công chúa có ấn tượng tốt về anh ta.
Cô ấy gật đầu nói: “Đứng lên đi!” Sau đó đi thẳng vào nhà ăn.
Như vậy lại khiến Trần Phượng Chí khó xử, anh ta có nên đi theo hay không?
Theo vào thì sẽ phải ngồi cùng bàn ăn cơm với hoàng đế, lại còn là một vị nữ đế, điều này hiển nhiên không phù hợp.
Nhưng giờ quay trở ra thì lại có vẻ không tôn trọng Cửu công chúa và Kim Phi.
Trần Phượng Chí còn không chưa nghĩ ra được thì Kim Phi đã mở miệng trước: “Lão Trần, ngươi còn thất thần cái gì, mau vào ăn cơm đi!"
“Tiên sinh, Hầu Tử với Đại Tráng có ở đây không, lâu lắm rồi không gặp bọn họ, ta muốn đi thăm bọn họ.”
Trần Phượng Chí lấy cớ định đánh bài chuồn.
“Bọn họ đều ở Hi Châu, không ở trong làng.” Kim Phi lắc đầu: “Mau vào đi,mọi người đang chờ đấy!”
Kim Phi đã nói như vậy rồi, Trần Phượng Chí chỉ có thể căng thẳng bước vào.
Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Kim Phi thuật lại tình huống ở Hi Châu một lần.
Nếu là ngày thường, Trần Phượng Chí đã đập bàn muốn xin lệnh đi tiền tuyến, nhưng hôm nay lại ngồi im thin thít, ngoan như chim cúc cu, ngồi yên tại chỗ không dám gắp thức ăn, chỉ bới cơm trắng.