Bây giờ sức chiến đấu của tiêu cục Trấn Viễn đã được công nhận, hơn nữa đám người Ngưu Bôn còn mang theo cung nỏ hạng nặng và lựu đạn, muốn giết bọn họ, bên hắn sẽ phải chết rất nhiều người.
Mà doanh trại biên phòng của Đảng Hạng chỉ có tổng cộng hai ngàn người, nếu chỉ vì chuyện này mà làm chết quá nhiều người thì Lý Kế Sơn cũng không thể nào giải thích được.
Suy nghĩ một hồi, Lý Kế Sơn quyết định dẹp vấn đề khó khăn này sang một bên.
“Nếu không thể tấn công thì cứ bao vây bọn họ ở cổng Yêu Tử đi, chờ Lương vương tới rồi nói tiếp.”
Hai tháng trước, Đại vương Đảng Hạng đột nhiên quyết định tấn công Đại Khang lần nữa, Lương vương mà Lý Kế Sơn nhắc đến chính là tổng chỉ huy của đợt nam chinh lần này.
Hoàng thất Đảng Hạng cũng xảy ra đấu tranh giữ các phe phái, tổng chỉ huy nam chinh năm ngoái là Lý Kế Khuê, cũng là anh họ xa của Lý Kế Sơn.
Vì Lý Kế Khuê lãnh đạo nam chỉnh thất bại, gia tộc của bọn họ bị rất nhiều quý tộc cười nhạo.
Thế nên trong mắt Lý Kế Sơn, bọn Ngưu Bôn chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất vẫn là kế hoạch nam chỉnh và việc Khánh Hoài đang trấn giữ trong Thanh Thủy Cốc.
Nếu không có Khánh Hoài và quân Thiết Lâm thì tại sao đại quân nam chỉnh phải đi vòng qua Hi Châu chứ?
Lý Kế Sơn đang đau đầu với Khánh Hoài, nhưng không biết Khánh Hòa ở Thanh Thủy Cốc xa xôi lúc này đang hạ lệnh tập hợp quân Thiết Lâm.
Phạm tướng quân của thành Vị Châu nhận được tin cũng nhanh nhanh chóng chạy tới.
'Thấy quân Thiết Lâm đã tháo cung nỏ hạng nặng từ hai bên núi ở Thanh Thủy Cốc, Phạm tướng quân nhất thời nổi giận.
Vội vã xông vào lầu của Khánh Hoài, phát hiện anh ta đang cúi đầu ngồi dưới đất uống rượu, nổi giận đùng đùng, vỗ bàn quát: “Khánh Hoài, cậu định làm gì vậy? Vô cớ rút quân sẽ bị chém đầu đói”
“Chém đầu?”
Khánh Hoài lạnh lùng cười một tiếng, ngẩng đầu nói: “Vậy. ngài giết ta đi!”
Lúc này Phạm tướng quân mới phát hiện, đôi mắt của Khánh Hoài đã đỏ hoe, dữ tợn như muốn ăn thịt người.
“Khánh Hoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phạm tướng quân nhỏ giọng hỏi.
Ông ấy biết, Khánh Hoài sẽ không vô cớ rút quân, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà ông ấy không biết.
“Chuyện gì ư?” Khánh Hoài cười thê lương, ném một bức thư lên bàn: “Ngài tự xem đi.”
Phạm tướng quân vội vàng cầm lá thư lên xem.
Một lát sau, sắc mặt Phạm tướng quân cũng trở nên ảm đạm.
Cuối cùng ông ấy đã biết tại sao Khánh Hoài lại muốn rút quân.
Là thư do Khánh Hâm Nghiêu gửi tới, trong thư viết về chuyện Tứ hoàng tử đoạt vị, còn nói rằng cả nhà Khánh Quốc công đã bị chém đầu.
“Không thể nào!” Phạm tướng quân lắc đầu: “Phong thư này nhất định là giả, nếu là như vậy, tại sao ta lại không nhận được tin gì chứ?”
“Còn có thể tại sao nữa? Vì Trần Chinh không chỉ chém nhà họ Khánh của ta mà còn chém luôn cả nhà họ Phạm của ngài nữa!”
Khánh Hoài đập bàn nói: “Người nhà ngài đều chết cả rồi, làm gì còn ai truyền tin cho ngài?”
Nghe Khánh Hoài nói vậy, Phạm tướng quân ngồi phịch xuống đất.
Ông ấy hiểu ý của Khánh Hoài.
Trong thư, Khánh Hâm Nghiêu nói sau khi Tứ hoàng tử. Trần Chinh đoạt vị, hẳn tiêu diệt nhà họ Khánh đầu tiên, để nhà họ Khánh không có cơ hội báo tin.
Nhà họ Phạm cũng là phái chủ chiến kiên định, rất thân với nhà họ Khánh, Tứ hoàng tử có thể làm vậy với nhà họ. Khánh thì rất có thể cũng sẽ làm vậy với nhà họ Phạm.
“Không đúng, nhà họ Phạm của ta ở kinh thành có rất nhiều mật thám, cứ cho là đã bị tịch thu tài sản, bọn họ vẫn có thể truyền tin cho ta được mài”
Phạm tướng quân vẫn níu giữ một tia hy vọng xa vời: “Chuyện này nhất định là giả.”
“Đó là bởi vì người nuôi bồ câu của chúng ta cũng bị mua chuộc rồi!"
Khánh Hoài nở một nụ cười thê lương: “Phong thư này do ca ca ta phái người cưỡi ngựa đưa tới, sau khi nhận được tin, †a đã phái người tới phòng nuôi bồ câu lục soát, phát hiện kinh thành đã sớm truyền tin tới nhưng người nuôi bồ câu lại không nói với ta"
Nói xong, anh ta nhặt một đống giấy ném lên bàn: “Nếu Phạm tướng quân không tin thì có thể trở về điều tra người nuôi bồ câu của ngài.”
Mà doanh trại biên phòng của Đảng Hạng chỉ có tổng cộng hai ngàn người, nếu chỉ vì chuyện này mà làm chết quá nhiều người thì Lý Kế Sơn cũng không thể nào giải thích được.
Suy nghĩ một hồi, Lý Kế Sơn quyết định dẹp vấn đề khó khăn này sang một bên.
“Nếu không thể tấn công thì cứ bao vây bọn họ ở cổng Yêu Tử đi, chờ Lương vương tới rồi nói tiếp.”
Hai tháng trước, Đại vương Đảng Hạng đột nhiên quyết định tấn công Đại Khang lần nữa, Lương vương mà Lý Kế Sơn nhắc đến chính là tổng chỉ huy của đợt nam chinh lần này.
Hoàng thất Đảng Hạng cũng xảy ra đấu tranh giữ các phe phái, tổng chỉ huy nam chinh năm ngoái là Lý Kế Khuê, cũng là anh họ xa của Lý Kế Sơn.
Vì Lý Kế Khuê lãnh đạo nam chỉnh thất bại, gia tộc của bọn họ bị rất nhiều quý tộc cười nhạo.
Thế nên trong mắt Lý Kế Sơn, bọn Ngưu Bôn chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng nhất vẫn là kế hoạch nam chỉnh và việc Khánh Hoài đang trấn giữ trong Thanh Thủy Cốc.
Nếu không có Khánh Hoài và quân Thiết Lâm thì tại sao đại quân nam chỉnh phải đi vòng qua Hi Châu chứ?
Lý Kế Sơn đang đau đầu với Khánh Hoài, nhưng không biết Khánh Hòa ở Thanh Thủy Cốc xa xôi lúc này đang hạ lệnh tập hợp quân Thiết Lâm.
Phạm tướng quân của thành Vị Châu nhận được tin cũng nhanh nhanh chóng chạy tới.
'Thấy quân Thiết Lâm đã tháo cung nỏ hạng nặng từ hai bên núi ở Thanh Thủy Cốc, Phạm tướng quân nhất thời nổi giận.
Vội vã xông vào lầu của Khánh Hoài, phát hiện anh ta đang cúi đầu ngồi dưới đất uống rượu, nổi giận đùng đùng, vỗ bàn quát: “Khánh Hoài, cậu định làm gì vậy? Vô cớ rút quân sẽ bị chém đầu đói”
“Chém đầu?”
Khánh Hoài lạnh lùng cười một tiếng, ngẩng đầu nói: “Vậy. ngài giết ta đi!”
Lúc này Phạm tướng quân mới phát hiện, đôi mắt của Khánh Hoài đã đỏ hoe, dữ tợn như muốn ăn thịt người.
“Khánh Hoài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Phạm tướng quân nhỏ giọng hỏi.
Ông ấy biết, Khánh Hoài sẽ không vô cớ rút quân, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà ông ấy không biết.
“Chuyện gì ư?” Khánh Hoài cười thê lương, ném một bức thư lên bàn: “Ngài tự xem đi.”
Phạm tướng quân vội vàng cầm lá thư lên xem.
Một lát sau, sắc mặt Phạm tướng quân cũng trở nên ảm đạm.
Cuối cùng ông ấy đã biết tại sao Khánh Hoài lại muốn rút quân.
Là thư do Khánh Hâm Nghiêu gửi tới, trong thư viết về chuyện Tứ hoàng tử đoạt vị, còn nói rằng cả nhà Khánh Quốc công đã bị chém đầu.
“Không thể nào!” Phạm tướng quân lắc đầu: “Phong thư này nhất định là giả, nếu là như vậy, tại sao ta lại không nhận được tin gì chứ?”
“Còn có thể tại sao nữa? Vì Trần Chinh không chỉ chém nhà họ Khánh của ta mà còn chém luôn cả nhà họ Phạm của ngài nữa!”
Khánh Hoài đập bàn nói: “Người nhà ngài đều chết cả rồi, làm gì còn ai truyền tin cho ngài?”
Nghe Khánh Hoài nói vậy, Phạm tướng quân ngồi phịch xuống đất.
Ông ấy hiểu ý của Khánh Hoài.
Trong thư, Khánh Hâm Nghiêu nói sau khi Tứ hoàng tử. Trần Chinh đoạt vị, hẳn tiêu diệt nhà họ Khánh đầu tiên, để nhà họ Khánh không có cơ hội báo tin.
Nhà họ Phạm cũng là phái chủ chiến kiên định, rất thân với nhà họ Khánh, Tứ hoàng tử có thể làm vậy với nhà họ. Khánh thì rất có thể cũng sẽ làm vậy với nhà họ Phạm.
“Không đúng, nhà họ Phạm của ta ở kinh thành có rất nhiều mật thám, cứ cho là đã bị tịch thu tài sản, bọn họ vẫn có thể truyền tin cho ta được mài”
Phạm tướng quân vẫn níu giữ một tia hy vọng xa vời: “Chuyện này nhất định là giả.”
“Đó là bởi vì người nuôi bồ câu của chúng ta cũng bị mua chuộc rồi!"
Khánh Hoài nở một nụ cười thê lương: “Phong thư này do ca ca ta phái người cưỡi ngựa đưa tới, sau khi nhận được tin, †a đã phái người tới phòng nuôi bồ câu lục soát, phát hiện kinh thành đã sớm truyền tin tới nhưng người nuôi bồ câu lại không nói với ta"
Nói xong, anh ta nhặt một đống giấy ném lên bàn: “Nếu Phạm tướng quân không tin thì có thể trở về điều tra người nuôi bồ câu của ngài.”