Từ phương diện này mà nói thì nhiệm vụ lần này của Lý Địch thật sự không thành công.
Chỉ có điều Kim Phi cũng biết việc đi sứ đến cao nguyên khó khăn như thế nào.
Bất kể ngoại hình hay giọng nói thì đám người Lý Địch cũng rất khác biệt với người dân địa phương trên cao nguyên, không thể lặng lẽ xâm nhập vào Thổ Phiên, khi gặp người trên cao nguyên sẽ bị phát hiện, muốn tiếp xúc được với nhiều bộ lạc cũng rất khó khăn.
Vì thế Kim Phi cũng không trách cứ Lý Địch, mà hỏi: "Tình hình của bộ lạc Hắc Hổ thế nào?"
“Trước đây, bộ lạc Hắc Hổ là bộ lạc lớn thứ ba trên cao nguyên, bây giờ sau khi bộ lạc của Gada bị bộ lạc Thương Ưng xóa sổ thì bộ lạc Hắc Hổ lớn thứ hai.” Lý Địch trả lời.
"Bộ lạc Gada bị diệt rồi ư?" Kim Phi hỏi.
Trước đây, chính y là người ra lệnh cho Thiết Ngưu đuổi giết Gada, sau khi Gada chết, y cũng không còn quan tâm nữa.
Hiện giờ lại một lần nữa nghe được tin tức về bộ lạc Gada. “Khi xưa, vì bình định cao nguyên, Gada đã dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn, thường xuyên xảy ra thảm sát. Sau khi ông ta chết, các bộ lạc từng bị ông ta ức hiếp đã đứng dậy tấn công dưới sự kêu gọi của bộ lạc Thương Ưng.”
Lý Địch nói: “Khi Gada đến Xuyên Thục đã mang theo những đội quân tinh nhuệ nhất nhưng đã đầu hàng sau khi đối mặt với rất nhiều cuộc tấn công.”
“Đúng thật là giậu đổ bìm leo.” Kim Phi cảm khái: “Khi Gada tạo nghiệp, liệu ông ta có nghĩ đến ngày mà tộc nhân của ông ta bị bắt đi làm nô lệ như ngày hôm nay hay không?”
“Tiên sinh, tộc nhân của Gada cũng không trở thành nô lệ một cách đơn giản như vậy.” Lý Địch thở dài.
“Hử?” “Khi đó Gada đối xử với các bộ lạc khác quá tàn nhẫn, sau khi bộ lạc của ông †a đầu hàng, những bộ lạc này đã giết chết toàn bộ nam nhân trong tộc Gada, làm
trống da người, xương chân làm thành dùi trống!”
Lý Địch nói: "Về phần những nam nữ khác trong bộ lạc... mạng sống của họ còn tệ hơn cả cái chết!"
Kim Phi nghe thấy thế thì không khỏi trầm lặng. Ngay cả Cửu công chúa cũng nhíu mày lại
Cao nguyên vẫn đang trong thời đại nô lệ, kẻ bại trận và bị bắt sẽ trở thành nô lệ của kẻ chiến thắng.
Đây là phong tục đã có từ hàng ngàn năm nay và người dân trên cao nguyên cũng đã quen.
Nhưng đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nghe nói tới việc đối xử với nô lệ như vậy.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Thật ra ở đời trước Kim Phi đã được nghe về tập tục xấu này trên cao nguyên nhưng đây là chuyện trước khi dựng nước, hơn nữa chỉ là ví dụ.
Xử lý nhiều nam nhân của một dòng họ như vậy thì cũng là lần đầu tiên Kim Phi được nghe thấy.
Trước kia Lý Địch luôn cảm thấy người Đảng Hạng đối xử với nô lệ vô cùng †àn nhẫn, rất nhiều lần cậu bé nghĩ rằng sau này khi Kim Phi chiếm lĩnh Đảng Hạng, cậu bé nhất định sẽ đến phủ Tể tướng tính sổ với những kẻ quý tộc Đảng Hạng đã ngược đãi cậu bé và muội muội.
Nhưng so với tộc nhân của Gada thì đột nhiên Lý Địch không còn hận người Đảng Hạng nhiều như trước nữa.
“Đây là lý do vì sao ta nhất định phải bình định cao nguyên!” Kim Phi cảm khái nói.
Thật ra nếu xét từ lý trí mà nói thì cao nguyên nghèo nàn, lạc hậu, bình định xong cao nguyên Đại Khang vẫn phải cung cấp kinh phí và hỗ trợ, đó chỉ đơn giản là một hỗ trợ miễn phí.
Cho nên đã nhiều lần Thiết Thế Hâm bày tỏ sự khó hiểu của bản thân với Kim Phi và đề nghị rằng chỉ nên phòng thủ Thổ Phiên chứ không cần phải bình định.
Nhưng những đề nghị của Thiết Thế Hâm đều bị Kim Phi và Cửu công chúa bác bỏ.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi đời trước, từ tận đáy lòng Kim Phi vẫn cho rằng cao nguyên vẫn là một thành viên của con cháu Viêm Hoàng.
Y không cho phép lãnh thổ của Đại Khang nhỏ hơn so với tổ quốc ở đời trước. Về điểm này, y trùng hợp với Cửu công chúa.
Cửu công chúa chúa xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải mở rộng bờ cõi, cô ấy chỉ mong sao lãnh thổ Đại Khang càng rộng lớn càng tốt.
Chỉ có điều Kim Phi cũng biết việc đi sứ đến cao nguyên khó khăn như thế nào.
Bất kể ngoại hình hay giọng nói thì đám người Lý Địch cũng rất khác biệt với người dân địa phương trên cao nguyên, không thể lặng lẽ xâm nhập vào Thổ Phiên, khi gặp người trên cao nguyên sẽ bị phát hiện, muốn tiếp xúc được với nhiều bộ lạc cũng rất khó khăn.
Vì thế Kim Phi cũng không trách cứ Lý Địch, mà hỏi: "Tình hình của bộ lạc Hắc Hổ thế nào?"
“Trước đây, bộ lạc Hắc Hổ là bộ lạc lớn thứ ba trên cao nguyên, bây giờ sau khi bộ lạc của Gada bị bộ lạc Thương Ưng xóa sổ thì bộ lạc Hắc Hổ lớn thứ hai.” Lý Địch trả lời.
"Bộ lạc Gada bị diệt rồi ư?" Kim Phi hỏi.
Trước đây, chính y là người ra lệnh cho Thiết Ngưu đuổi giết Gada, sau khi Gada chết, y cũng không còn quan tâm nữa.
Hiện giờ lại một lần nữa nghe được tin tức về bộ lạc Gada. “Khi xưa, vì bình định cao nguyên, Gada đã dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn, thường xuyên xảy ra thảm sát. Sau khi ông ta chết, các bộ lạc từng bị ông ta ức hiếp đã đứng dậy tấn công dưới sự kêu gọi của bộ lạc Thương Ưng.”
Lý Địch nói: “Khi Gada đến Xuyên Thục đã mang theo những đội quân tinh nhuệ nhất nhưng đã đầu hàng sau khi đối mặt với rất nhiều cuộc tấn công.”
“Đúng thật là giậu đổ bìm leo.” Kim Phi cảm khái: “Khi Gada tạo nghiệp, liệu ông ta có nghĩ đến ngày mà tộc nhân của ông ta bị bắt đi làm nô lệ như ngày hôm nay hay không?”
“Tiên sinh, tộc nhân của Gada cũng không trở thành nô lệ một cách đơn giản như vậy.” Lý Địch thở dài.
“Hử?” “Khi đó Gada đối xử với các bộ lạc khác quá tàn nhẫn, sau khi bộ lạc của ông †a đầu hàng, những bộ lạc này đã giết chết toàn bộ nam nhân trong tộc Gada, làm
trống da người, xương chân làm thành dùi trống!”
Lý Địch nói: "Về phần những nam nữ khác trong bộ lạc... mạng sống của họ còn tệ hơn cả cái chết!"
Kim Phi nghe thấy thế thì không khỏi trầm lặng. Ngay cả Cửu công chúa cũng nhíu mày lại
Cao nguyên vẫn đang trong thời đại nô lệ, kẻ bại trận và bị bắt sẽ trở thành nô lệ của kẻ chiến thắng.
Đây là phong tục đã có từ hàng ngàn năm nay và người dân trên cao nguyên cũng đã quen.
Nhưng đây là lần đầu tiên Cửu công chúa nghe nói tới việc đối xử với nô lệ như vậy.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải dựng tóc gáy.
Thật ra ở đời trước Kim Phi đã được nghe về tập tục xấu này trên cao nguyên nhưng đây là chuyện trước khi dựng nước, hơn nữa chỉ là ví dụ.
Xử lý nhiều nam nhân của một dòng họ như vậy thì cũng là lần đầu tiên Kim Phi được nghe thấy.
Trước kia Lý Địch luôn cảm thấy người Đảng Hạng đối xử với nô lệ vô cùng †àn nhẫn, rất nhiều lần cậu bé nghĩ rằng sau này khi Kim Phi chiếm lĩnh Đảng Hạng, cậu bé nhất định sẽ đến phủ Tể tướng tính sổ với những kẻ quý tộc Đảng Hạng đã ngược đãi cậu bé và muội muội.
Nhưng so với tộc nhân của Gada thì đột nhiên Lý Địch không còn hận người Đảng Hạng nhiều như trước nữa.
“Đây là lý do vì sao ta nhất định phải bình định cao nguyên!” Kim Phi cảm khái nói.
Thật ra nếu xét từ lý trí mà nói thì cao nguyên nghèo nàn, lạc hậu, bình định xong cao nguyên Đại Khang vẫn phải cung cấp kinh phí và hỗ trợ, đó chỉ đơn giản là một hỗ trợ miễn phí.
Cho nên đã nhiều lần Thiết Thế Hâm bày tỏ sự khó hiểu của bản thân với Kim Phi và đề nghị rằng chỉ nên phòng thủ Thổ Phiên chứ không cần phải bình định.
Nhưng những đề nghị của Thiết Thế Hâm đều bị Kim Phi và Cửu công chúa bác bỏ.
Bởi vì bị ảnh hưởng bởi đời trước, từ tận đáy lòng Kim Phi vẫn cho rằng cao nguyên vẫn là một thành viên của con cháu Viêm Hoàng.
Y không cho phép lãnh thổ của Đại Khang nhỏ hơn so với tổ quốc ở đời trước. Về điểm này, y trùng hợp với Cửu công chúa.
Cửu công chúa chúa xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ đã được dạy dỗ phải mở rộng bờ cõi, cô ấy chỉ mong sao lãnh thổ Đại Khang càng rộng lớn càng tốt.