Thậm chí ông ta còn hoài nghỉ lúc nấy ông ta nghe nhầm.
Chờ đến khi Thiết Thế Hâm đi được một lúc lâu, ông ta mới từ từ hoàn hồn. “Đại Khang làm vậy là không muốn nói chuyện sao?”
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Nạp Đam khôi phục tinh thần.
Ông ta đòi một ngàn cái khinh khí cầu và một ngàn cung nỏ hạng nặng đã là quá đáng rồi, nhưng so với điều kiện của Cửu công chúa, thì những thứ đó chả là gì.
Cửu công chúa sẵn sàng cung cấp tổng cộng bảy cái khinh khí cầu và bảy chiếc cung nỏ hạng nặng, nhưng lại muốn bọn họ dẫn cả Cao Nguyên đầu hàng, thành một châu của Đại Khang!
Đây không còn là đòi giá cao nữa, mà là không muốn thương lượng!
Trên thực tế ông ta nghĩ như vậy cũng không sao.
Trước khi đàm phán Cửu công chúa đã đoán được thái độ của ông ta sẽ thay đổi vì cuộc gặp gỡ hôm qua với Kim Phi, vì thế đàm phán hôm nay không thể thành công.
Để Thiết Thế Hâm đến gặp Nathan, chính là để xua tan ảo tưởng viển vông của ông ta, quay về suy nghĩ thực tế.
Nói trắng ra, hôm nay Thiết Thế Hâm đến thương lượng, chính là đến đả kích Nathan.
Thiết Thế Hâm hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, Nathan bị đả kích không hề nhẹ, cho đến khi rời khỏi phòng khách vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Ở một bên khác, Thiết Thế Hâm quay về viện Khu Mật, lấy bản tấu đã sửa sang và sàng lọc hôm qua, đưa đến ngự thư phòng mang đến cho Cửu công chúa phê duyệt, đồng thời cũng báo cáo chuyện đàm phán vừa rồi.
Sau khi vào ngự thư phòng, ông ta phát hiện Kim Phi cũng ở đây.
“Chào buổi sáng Kim tiên sinh!” Thiết Thế Hâm cười chào hỏi Kim Phi.
Kim Phi là con mèo đêm, thích ngủ nướng, nên bình thường vào thời điểm này rất khó để gặp y.
“Chào buổi sáng!” Kim Phi gật đầu chào Thiết Thế Hâm: “Nghe nói ông vừa đi gặp Nathan về, nói chuyện thế nào rồi?”
Hôm nay y dậy sớm như vậy, là vì hôm qua được Cửu công chúa nhắc nhở, Kim Phi cũng nhận ra hôm qua mình nói sai, nên tương đối quan tâm đến cuộc đàm phán hôm nay, vì thế mới dậy sớm.
Vội vàng ăn sáng, rồi đến ngự thư phòng.
“Đàm phán đã thất bại.” Thiết Thế Hâm vừa ra lệnh cho trợ thủ để tấu chương lên bàn: “Bệ hạ mưu hay chước giỏi, hôm nay vừa gặp Nathan đã đòi hỏi rất nhiều, không hề có thành ý thương lượng.”
“Ông ta đòi hỏi quá nhiều là sao?” Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm ra lệnh cho trợ thủ rời đi, sau đó kể lại quá trình đàm phán.
Kim Phi nghe thấy Nathan mở mồm yêu cầu một ngàn cái khinh khí cầu và một ngàn cái cung nỏ hạng nặng, giận đến mức muốn văng tục.
Nhưng sau khi nghe Thiết Thế Hâm nói đến bốn điều kiện kia, Kim Phi không khỏi quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Y cho rằng điều kiện của Nathan đã rất quá đáng, nhưng xem ra Cửu công chúa còn ác hơn.
Dùng bảy cái khinh khí cầu để đổi toàn bộ Cao Nguyên! Không trách Thiết Thế Hâm nói đàm phán thất bại. Nói như vậy, không thất bại mới lạ!
Thiết Thế Hâm còn nói Nathan không có thành ý thương lượng, vậy thì Cửu công chúa cũng chẳng có tí thành ý nào.
“Phu quân, chàng không cần quá xem trọng bộ lạc Hắc Hổ.” Cửu công chúa thuận tay cầm một quyển tấu chương lên, vừa bình tĩnh lật nó vừa nói: “Dù có bộ lạc Hắc Hổ hay không, thì Cao Nguyên nhất định phải thuộc về chúng ta!”
Nếu không phải Kim Phi kiên trì, thì Cửu công chúa chẳng thèm để ý đến Nathan.
Đông Man còn có thể cung cấp một ít lông cừu, sau này có thể để người dân di cư đến đó để khai hoang lẫn phát triển nông nghiệp, trên Cao Nguyên thì chẳng có gì, đến đó cũng chỉ là gánh nặng.
Nếu Đại Khang phát triển, Cửu công chúa sẵn sàng gánh vác gánh nặng này, dù sao thì Cao Nguyên có diện tích vô cùng lớn, có thể mở rộng bản đồ của Đại Khang.
Nhưng bây giờ Đại Khang vẫn còn đang rối ren, Cửu công chúa không muốn hao phí quá nhiều sức lực và tài nguyên vào Cao Nguyên.
Chờ đến khi Thiết Thế Hâm đi được một lúc lâu, ông ta mới từ từ hoàn hồn. “Đại Khang làm vậy là không muốn nói chuyện sao?”
Đây là ý nghĩ đầu tiên sau khi Nạp Đam khôi phục tinh thần.
Ông ta đòi một ngàn cái khinh khí cầu và một ngàn cung nỏ hạng nặng đã là quá đáng rồi, nhưng so với điều kiện của Cửu công chúa, thì những thứ đó chả là gì.
Cửu công chúa sẵn sàng cung cấp tổng cộng bảy cái khinh khí cầu và bảy chiếc cung nỏ hạng nặng, nhưng lại muốn bọn họ dẫn cả Cao Nguyên đầu hàng, thành một châu của Đại Khang!
Đây không còn là đòi giá cao nữa, mà là không muốn thương lượng!
Trên thực tế ông ta nghĩ như vậy cũng không sao.
Trước khi đàm phán Cửu công chúa đã đoán được thái độ của ông ta sẽ thay đổi vì cuộc gặp gỡ hôm qua với Kim Phi, vì thế đàm phán hôm nay không thể thành công.
Để Thiết Thế Hâm đến gặp Nathan, chính là để xua tan ảo tưởng viển vông của ông ta, quay về suy nghĩ thực tế.
Nói trắng ra, hôm nay Thiết Thế Hâm đến thương lượng, chính là đến đả kích Nathan.
Thiết Thế Hâm hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc, Nathan bị đả kích không hề nhẹ, cho đến khi rời khỏi phòng khách vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Ở một bên khác, Thiết Thế Hâm quay về viện Khu Mật, lấy bản tấu đã sửa sang và sàng lọc hôm qua, đưa đến ngự thư phòng mang đến cho Cửu công chúa phê duyệt, đồng thời cũng báo cáo chuyện đàm phán vừa rồi.
Sau khi vào ngự thư phòng, ông ta phát hiện Kim Phi cũng ở đây.
“Chào buổi sáng Kim tiên sinh!” Thiết Thế Hâm cười chào hỏi Kim Phi.
Kim Phi là con mèo đêm, thích ngủ nướng, nên bình thường vào thời điểm này rất khó để gặp y.
“Chào buổi sáng!” Kim Phi gật đầu chào Thiết Thế Hâm: “Nghe nói ông vừa đi gặp Nathan về, nói chuyện thế nào rồi?”
Hôm nay y dậy sớm như vậy, là vì hôm qua được Cửu công chúa nhắc nhở, Kim Phi cũng nhận ra hôm qua mình nói sai, nên tương đối quan tâm đến cuộc đàm phán hôm nay, vì thế mới dậy sớm.
Vội vàng ăn sáng, rồi đến ngự thư phòng.
“Đàm phán đã thất bại.” Thiết Thế Hâm vừa ra lệnh cho trợ thủ để tấu chương lên bàn: “Bệ hạ mưu hay chước giỏi, hôm nay vừa gặp Nathan đã đòi hỏi rất nhiều, không hề có thành ý thương lượng.”
“Ông ta đòi hỏi quá nhiều là sao?” Kim Phi hỏi.
Thiết Thế Hâm ra lệnh cho trợ thủ rời đi, sau đó kể lại quá trình đàm phán.
Kim Phi nghe thấy Nathan mở mồm yêu cầu một ngàn cái khinh khí cầu và một ngàn cái cung nỏ hạng nặng, giận đến mức muốn văng tục.
Nhưng sau khi nghe Thiết Thế Hâm nói đến bốn điều kiện kia, Kim Phi không khỏi quay đầu nhìn Cửu công chúa.
Y cho rằng điều kiện của Nathan đã rất quá đáng, nhưng xem ra Cửu công chúa còn ác hơn.
Dùng bảy cái khinh khí cầu để đổi toàn bộ Cao Nguyên! Không trách Thiết Thế Hâm nói đàm phán thất bại. Nói như vậy, không thất bại mới lạ!
Thiết Thế Hâm còn nói Nathan không có thành ý thương lượng, vậy thì Cửu công chúa cũng chẳng có tí thành ý nào.
“Phu quân, chàng không cần quá xem trọng bộ lạc Hắc Hổ.” Cửu công chúa thuận tay cầm một quyển tấu chương lên, vừa bình tĩnh lật nó vừa nói: “Dù có bộ lạc Hắc Hổ hay không, thì Cao Nguyên nhất định phải thuộc về chúng ta!”
Nếu không phải Kim Phi kiên trì, thì Cửu công chúa chẳng thèm để ý đến Nathan.
Đông Man còn có thể cung cấp một ít lông cừu, sau này có thể để người dân di cư đến đó để khai hoang lẫn phát triển nông nghiệp, trên Cao Nguyên thì chẳng có gì, đến đó cũng chỉ là gánh nặng.
Nếu Đại Khang phát triển, Cửu công chúa sẵn sàng gánh vác gánh nặng này, dù sao thì Cao Nguyên có diện tích vô cùng lớn, có thể mở rộng bản đồ của Đại Khang.
Nhưng bây giờ Đại Khang vẫn còn đang rối ren, Cửu công chúa không muốn hao phí quá nhiều sức lực và tài nguyên vào Cao Nguyên.