Có lẽ vì say rượu nên Kim Phi đã ngủ rất lâu.
Y ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, khi gà trống nhà bên lục tục bắt đầu gáy, thì Kim Phi mới bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, y đã thấy Quan Hạ Nhi chống cằm, tay còn lại vô thức mà vuốt ve tóc y.
“Ai, đương gia, chàng tỉnh rồi à? Chàng có khát không? Ta đi lấy nước cho chàng!"
Quan Hạ Nhi vừa thấy Kim Phi mở mắt, đã vội vàng đi lấy nước cho y.
Quan Hạ Nhi sờ từng cái chén nước trên bàn, chọn ra một cái không nóng không lạnh đưa cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã mang thai được mấy tháng, bụng cô đã hơi lộ ra, trông động tác có vẻ hơi vụng về.
Kim Phi đưa tay cầm lấy chén, một tay đau lòng ôm lấy Quan Hạ Nhi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Nguy tiên sinh nói sợ chàng sặc rượu, nên bảo chúng ta trông chừng chàng."
Quan Hạ Nhi không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nhưng càng như vậy thì Kim Phi càng đau lòng cho cô hơn, y tiến vào trong một chút rồi kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống mép giường: “Vất vả cho nàng rồi, ghế cứng như vậy. sao nàng không lên giường ngồi?"
"Thế này có gì mà vất vả, trước đây ta kéo sợi, còn kéo cả một đêm."
Quan Hạ Nhi lắc đầu: "Vả lại đâu phải một mình ta trông chàng đâu còn có Thiên Tâm muội muội vừa mới đi."
Nói xong, vẻ mặt cô đầy đau xót mà nhìn Kim Phi: "Đương gia, chàng còn khó chịu không?”
Bình thường Kim Phi không uống rượu, giờ lại uống một lúc nhiều như vậy, bây giờ đã tỉnh táo rồi nhưng đầu y vẫn đau như sắp nứt ra.
Hơn nữa y cũng ngủ không ngon giấc mà còn liên tục gặp ác mộng.
Nhưng sợ Quan Hạ Nhi lo lắng, Kim Phi vẫn cố gắng tươi cười: "Không khó chịu.”
"Đương gia, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi hâm cháo cho chàng”
“Nàng có thai nên để Nhuận Nương làm đi.”
“Chỉ là thêm chút củi thôi, tối qua Nhuận Nương cũng bận đến tận nửa đêm, để cô ấy ngủ thêm một lát đi.”
Quan Hạ Nhi läc đầu, đứng dậy đi vào bếp. Cô vừa rời đi, Cửu công chúa và Châu Nhi đã bước vào. “Phu quân, chàng thấy sao rồi?"
Kim Phi không trả lời chỉ cau mày hỏi: "Tối qua nàng cũng không ngủ sao?"
Dù có trang điểm đậm, nhưng Kim Phi vẫn có thể thấy được sắc mặt Cửu công chúa trông hơi mệt mỏi.
Trước đây, Cửu công chúa từng sảy thai một lần, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải dưỡng thai cho tốt,
đừng làm việc quá sức, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai.
“Ta ngủ rồi, nhưng vì trong lòng có chuyện nên ngủ không ngon.”
Cửu công chúa läc đầu: “Hôm qua ta đã tự mình quyết định, cho Trần Văn Viễn sửa báo chí hôm nay lại...”
Nói xong rồi cô ấy lấy một tờ báo trong tay Châu Nhi: “Phu quân, chàng xem đi, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ bắt đầu giao báo.”
Kim Phi cầm lấy tờ báo.
Đọc xong y đã hiểu được ý đồ của Cửu công chúa.
Y gật gật đầu nói: "Được rồi, nàng sắp xếp giao đi, à mà, đêm nay ai trực cửa?"
"Thiết Chùy cũng rất lo läng cho chàng, tối qua còn canh cửa cả đêm!" Cửu công chúa trả lời.
Y ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, khi gà trống nhà bên lục tục bắt đầu gáy, thì Kim Phi mới bị đánh thức.
Vừa mở mắt ra, y đã thấy Quan Hạ Nhi chống cằm, tay còn lại vô thức mà vuốt ve tóc y.
“Ai, đương gia, chàng tỉnh rồi à? Chàng có khát không? Ta đi lấy nước cho chàng!"
Quan Hạ Nhi vừa thấy Kim Phi mở mắt, đã vội vàng đi lấy nước cho y.
Quan Hạ Nhi sờ từng cái chén nước trên bàn, chọn ra một cái không nóng không lạnh đưa cho Kim Phi.
Quan Hạ Nhi đã mang thai được mấy tháng, bụng cô đã hơi lộ ra, trông động tác có vẻ hơi vụng về.
Kim Phi đưa tay cầm lấy chén, một tay đau lòng ôm lấy Quan Hạ Nhi: “Sao nàng còn chưa ngủ?”
“Nguy tiên sinh nói sợ chàng sặc rượu, nên bảo chúng ta trông chừng chàng."
Quan Hạ Nhi không biết nói lời ngon tiếng ngọt mà chỉ biết ăn ngay nói thật.
Nhưng càng như vậy thì Kim Phi càng đau lòng cho cô hơn, y tiến vào trong một chút rồi kéo Quan Hạ Nhi ngồi xuống mép giường: “Vất vả cho nàng rồi, ghế cứng như vậy. sao nàng không lên giường ngồi?"
"Thế này có gì mà vất vả, trước đây ta kéo sợi, còn kéo cả một đêm."
Quan Hạ Nhi lắc đầu: "Vả lại đâu phải một mình ta trông chàng đâu còn có Thiên Tâm muội muội vừa mới đi."
Nói xong, vẻ mặt cô đầy đau xót mà nhìn Kim Phi: "Đương gia, chàng còn khó chịu không?”
Bình thường Kim Phi không uống rượu, giờ lại uống một lúc nhiều như vậy, bây giờ đã tỉnh táo rồi nhưng đầu y vẫn đau như sắp nứt ra.
Hơn nữa y cũng ngủ không ngon giấc mà còn liên tục gặp ác mộng.
Nhưng sợ Quan Hạ Nhi lo lắng, Kim Phi vẫn cố gắng tươi cười: "Không khó chịu.”
"Đương gia, chàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi hâm cháo cho chàng”
“Nàng có thai nên để Nhuận Nương làm đi.”
“Chỉ là thêm chút củi thôi, tối qua Nhuận Nương cũng bận đến tận nửa đêm, để cô ấy ngủ thêm một lát đi.”
Quan Hạ Nhi läc đầu, đứng dậy đi vào bếp. Cô vừa rời đi, Cửu công chúa và Châu Nhi đã bước vào. “Phu quân, chàng thấy sao rồi?"
Kim Phi không trả lời chỉ cau mày hỏi: "Tối qua nàng cũng không ngủ sao?"
Dù có trang điểm đậm, nhưng Kim Phi vẫn có thể thấy được sắc mặt Cửu công chúa trông hơi mệt mỏi.
Trước đây, Cửu công chúa từng sảy thai một lần, Ngụy Vô Nhai đã nhiều lần nhắc nhở cô ấy phải dưỡng thai cho tốt,
đừng làm việc quá sức, nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai.
“Ta ngủ rồi, nhưng vì trong lòng có chuyện nên ngủ không ngon.”
Cửu công chúa läc đầu: “Hôm qua ta đã tự mình quyết định, cho Trần Văn Viễn sửa báo chí hôm nay lại...”
Nói xong rồi cô ấy lấy một tờ báo trong tay Châu Nhi: “Phu quân, chàng xem đi, nếu không có vấn đề gì, ta sẽ sắp xếp cho bọn họ bắt đầu giao báo.”
Kim Phi cầm lấy tờ báo.
Đọc xong y đã hiểu được ý đồ của Cửu công chúa.
Y gật gật đầu nói: "Được rồi, nàng sắp xếp giao đi, à mà, đêm nay ai trực cửa?"
"Thiết Chùy cũng rất lo läng cho chàng, tối qua còn canh cửa cả đêm!" Cửu công chúa trả lời.