Cận vệ của Trịnh Trì Viễn đều biết cậu bé, nên cũng không. ngăn cản.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy Oa sẽ chạy tới chào hỏi Trịnh Trì Viễn, đến cả Trịnh Trì Viễn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ai mà ngờ được câu đầu tiên Thủy Oa nói sau khi nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, chính là chỉ vào mũi anh ta mắng: “Trịnh Trì Viễn, ngươi là tên lừa gạt!”
“Hỗn láo!” Phó tướng của Trịnh Trì Viễn lập tức mắng: “Ngươi muốn chết phải không?”
Trong mắt Trịnh Trì Viễn cũng thoáng qua vẻ không vui.
Có không ít binh lính thủy quân đứng xung quanh, Trịnh Trì Viễn còn là chủ soái, bị một đứa bé chỉ thẳng mặt mắng, bây giờ cũng không nén được tức giận.
Đúng là anh ta đánh giá cao Thủy Oa, nhưng điều đó không có nghĩa Trịnh Trì Viễn không cho phép Thủy Oa làm xăng làm bậy.
Anh ta cố nén tức giận hỏi: “Thủy Oa, vì sao ngươi mắng †a? Hôm nay ngươi không nói ra lý do, thì đừng trách ta vô tình!”
Thủy Oa cũng không yếu thế, cứng cổ nói: “Không phải ngươi đã nói chỉ cần ta đi theo ngươi, đảm bảo ba ngày sau có thể gặp được quốc sư đại nhân sao? Bây giờ đã là ngày thứ tư, quốc sư đại nhân đâu?”
Lần này đến lượt Trịnh Trì Viễn trợn tròn mắt.
Ban đầu khi chiêu dụng Thủy Oa trên bè gỗ, đúng là anh ta đã nói như vậy.
Nhưng sau khi quay về, anh ta quá bận rộn, nên đã giao Thủy Oa cho cận vệ của mình, vì thế đã quên mất chuyện này.
Bằng không dù bận đến mấy, vẫn có thời gian dẫn Thủy Oa đến chào hỏi Kim Phi.
Bây giờ đã qua thời hạn ba ngày, dù có dẫn Thủy Oa đi gặp Kim Phi, thì vẫn là anh ta không giữ lời hứa.
“Láo xược” Phó tướng thấy Trịnh Trì Viễn không nói gì, lập tức măng: “Ngươi có biết quốc sư đại nhân cực kì bận rộn không? Ngươi có biết tướng quân cũng rất bận rộn không? Sao có thời gian mà gặp ngươi chứ?”
“Đừng nói nữa, đúng là ta đã hứa với Thủy Oa nhưng không làm được, là lỗi của ta”
Ngược lại Trịnh Trì Viễn cũng thức thời, chủ động nhận lỗi, sau đó nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, không phải ta không dẫn ngươi đi gặp quốc sư đại nhân, mà do mấy ngày nay ta bận truy lùng bọn cướp biển, không chú ý đến chuyện của ngươi... Như vậy đi, chờ ta giải quyết xong chuyện cướp biển, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quốc sư đại nhân ngay, được chứ?”
Thủy Oa thấy thái độ nhận sai của Trịnh Trì Viễn cũng không tệ, giọng dịu đi: “Thật không?”
“Thật” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Đến lúc đó nếu ta quên, ngươi nhắc ta là được!”
“Vậy được!” Thủy Oa cũng không níu kéo nữa mà tò mò hỏi: “Trên đường đến đây, ta nghe nhân viên hộ tống ca ca nói, không phải cướp biển ở xung quanh đây đều bị chúng ta đánh bay hết rồi sao? Sao vẫn còn cướp biển chứ?”
“Ta cũng không biết bọn cướp biển này từ đâu lòi ra.”
Dù sao bây giờ cũng đang đợi nên không có chuyện gì, vì thế Trịnh Trì Viễn kể cho Thủy Oa nghe về vụ cướp biển cướp. thuyền đánh cá.
Khi Thủy Oa nghe tin bọn cướp biển đã giết hết tất cả mọi người, thuyền đánh cá cũng đốt sạch, chỉ để lại một đứa trẻ còn sống, cậu bé giận đến mức mắng chửi bọn cướp biển.
Binh lính thủy quân đứng xung quanh thấy vậy, không những không ngăn cản, mà ánh mắt nhìn Thủy Oa còn dịu dàng hơn so với lúc nãy.
Những năm gần đây, binh lính thủy quân chết trong tay cướp biển nhiều vô số kể, nên khi Thủy Oa mắng bọn cướp biển, đã được lòng rất nhiều binh lính.
Trong lúc Thủy Oa đang mắng chửi thì hai chiếc ca-nô nối đuôi nhau cập bến.
Phó tướng buông ống nhòm xuống nói: “Tướng quân, là các huynh đệ của đội tìm kiếm cứu nạn quay về!”
Trịnh Trì Viễn gật đầu nhưng không nói gì, Thủy Oa cũng ngừng mắng.
Một đứa trẻ gầy yếu dưới sự bảo vệ của binh lính thủy quân, bước ra khỏi ca-nô.
“Đây là con trai út của chủ thuyền, cũng là người sống sót cuối cùng”
Phó tướng chỉ vào đứa bé nói. “Sao mà nhỏ như vậy?” Trịnh Trì Viễn cau mày. Mặc dù đứa bé đã mười hai tuổi, nhưng rất gầy, nhìn chỉ giống đứa trẻ tám chín tuổi vậy, còn lùn hơn Thủy Oa nửa cái đầu.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thủy Oa sẽ chạy tới chào hỏi Trịnh Trì Viễn, đến cả Trịnh Trì Viễn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng ai mà ngờ được câu đầu tiên Thủy Oa nói sau khi nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, chính là chỉ vào mũi anh ta mắng: “Trịnh Trì Viễn, ngươi là tên lừa gạt!”
“Hỗn láo!” Phó tướng của Trịnh Trì Viễn lập tức mắng: “Ngươi muốn chết phải không?”
Trong mắt Trịnh Trì Viễn cũng thoáng qua vẻ không vui.
Có không ít binh lính thủy quân đứng xung quanh, Trịnh Trì Viễn còn là chủ soái, bị một đứa bé chỉ thẳng mặt mắng, bây giờ cũng không nén được tức giận.
Đúng là anh ta đánh giá cao Thủy Oa, nhưng điều đó không có nghĩa Trịnh Trì Viễn không cho phép Thủy Oa làm xăng làm bậy.
Anh ta cố nén tức giận hỏi: “Thủy Oa, vì sao ngươi mắng †a? Hôm nay ngươi không nói ra lý do, thì đừng trách ta vô tình!”
Thủy Oa cũng không yếu thế, cứng cổ nói: “Không phải ngươi đã nói chỉ cần ta đi theo ngươi, đảm bảo ba ngày sau có thể gặp được quốc sư đại nhân sao? Bây giờ đã là ngày thứ tư, quốc sư đại nhân đâu?”
Lần này đến lượt Trịnh Trì Viễn trợn tròn mắt.
Ban đầu khi chiêu dụng Thủy Oa trên bè gỗ, đúng là anh ta đã nói như vậy.
Nhưng sau khi quay về, anh ta quá bận rộn, nên đã giao Thủy Oa cho cận vệ của mình, vì thế đã quên mất chuyện này.
Bằng không dù bận đến mấy, vẫn có thời gian dẫn Thủy Oa đến chào hỏi Kim Phi.
Bây giờ đã qua thời hạn ba ngày, dù có dẫn Thủy Oa đi gặp Kim Phi, thì vẫn là anh ta không giữ lời hứa.
“Láo xược” Phó tướng thấy Trịnh Trì Viễn không nói gì, lập tức măng: “Ngươi có biết quốc sư đại nhân cực kì bận rộn không? Ngươi có biết tướng quân cũng rất bận rộn không? Sao có thời gian mà gặp ngươi chứ?”
“Đừng nói nữa, đúng là ta đã hứa với Thủy Oa nhưng không làm được, là lỗi của ta”
Ngược lại Trịnh Trì Viễn cũng thức thời, chủ động nhận lỗi, sau đó nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, không phải ta không dẫn ngươi đi gặp quốc sư đại nhân, mà do mấy ngày nay ta bận truy lùng bọn cướp biển, không chú ý đến chuyện của ngươi... Như vậy đi, chờ ta giải quyết xong chuyện cướp biển, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quốc sư đại nhân ngay, được chứ?”
Thủy Oa thấy thái độ nhận sai của Trịnh Trì Viễn cũng không tệ, giọng dịu đi: “Thật không?”
“Thật” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Đến lúc đó nếu ta quên, ngươi nhắc ta là được!”
“Vậy được!” Thủy Oa cũng không níu kéo nữa mà tò mò hỏi: “Trên đường đến đây, ta nghe nhân viên hộ tống ca ca nói, không phải cướp biển ở xung quanh đây đều bị chúng ta đánh bay hết rồi sao? Sao vẫn còn cướp biển chứ?”
“Ta cũng không biết bọn cướp biển này từ đâu lòi ra.”
Dù sao bây giờ cũng đang đợi nên không có chuyện gì, vì thế Trịnh Trì Viễn kể cho Thủy Oa nghe về vụ cướp biển cướp. thuyền đánh cá.
Khi Thủy Oa nghe tin bọn cướp biển đã giết hết tất cả mọi người, thuyền đánh cá cũng đốt sạch, chỉ để lại một đứa trẻ còn sống, cậu bé giận đến mức mắng chửi bọn cướp biển.
Binh lính thủy quân đứng xung quanh thấy vậy, không những không ngăn cản, mà ánh mắt nhìn Thủy Oa còn dịu dàng hơn so với lúc nãy.
Những năm gần đây, binh lính thủy quân chết trong tay cướp biển nhiều vô số kể, nên khi Thủy Oa mắng bọn cướp biển, đã được lòng rất nhiều binh lính.
Trong lúc Thủy Oa đang mắng chửi thì hai chiếc ca-nô nối đuôi nhau cập bến.
Phó tướng buông ống nhòm xuống nói: “Tướng quân, là các huynh đệ của đội tìm kiếm cứu nạn quay về!”
Trịnh Trì Viễn gật đầu nhưng không nói gì, Thủy Oa cũng ngừng mắng.
Một đứa trẻ gầy yếu dưới sự bảo vệ của binh lính thủy quân, bước ra khỏi ca-nô.
“Đây là con trai út của chủ thuyền, cũng là người sống sót cuối cùng”
Phó tướng chỉ vào đứa bé nói. “Sao mà nhỏ như vậy?” Trịnh Trì Viễn cau mày. Mặc dù đứa bé đã mười hai tuổi, nhưng rất gầy, nhìn chỉ giống đứa trẻ tám chín tuổi vậy, còn lùn hơn Thủy Oa nửa cái đầu.