Máu tươi tùy ý chảy dọc theo tường thành, nhưng thời tiết thật sự quá lạnh, còn chưa chảy được bao xa đã bị đông thành băng.
Sau khi quét sạch liên quân Tấn Man xông lên tường thành, nhân viên hộ tống lập tức thay đổi hướng lưỡi dao ra phía bên ngoài, ngăn cản quân địch ở phía sau tiếp tục xông lên, mà các binh lính nữ thì nhanh chóng khiêng xác quân địch lên máy bắn đá.
Phùng Thế Tài ở phía sau giám sát trận chiến vừa nhìn thấy có một nhóm người dân xông lên tường thành thì còn tưởng rằng đã mở ra được một lỗ hổng để đột phá, đến khi máy băn đá bắt đầu bắn xác ra bên ngoài, gã mới ý thức được lý do vì sao nhân viên hộ tống làm như vậy.
Dù vậy, Phùng Thế Tài cũng không hề nhắc nhở người dân với binh phủ, mà là cho người đánh trống tấn công càng dồn dập hơn.
Sau khi bắn hết những xác chết đã khiêng qua trước đó, nhân viên hộ tống với binh lính nữ lại dùng mánh khóe cũ, cố ý để cho một đám quân địch lên trên tường thành.
Những binh lính nam mặc áo giáp nặng vừa chịu trách nhiệm làm lá chắn, vừa chặn địch trên một đoạn tường thành nào đó, sau đó các binh lính nữ sẽ ném bom chớp sáng vào trong đám người.
Lần này quân địch đã rút ra bài học rồi, có rất nhiều người nhìn thấy bom chớp sáng thì lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng giây tiếp theo, một cái giáo dài lộ ra từ trên vai của nhân viên hộ tống, điên cuồng đâm vào trong đám người.
Bom chớp sáng chỉ được sử dụng trong cận chiến, cho nên trước đó nhân viên hộ tống chủ yếu dùng lựu đạn với thuốc nổ, trong số đạn dược có nhiều nhất là bom chớp sáng.
Dựa và biện pháp này, nhân viên hộ tống và các binh lính nữ lại chống đỡ được thêm một ngày nữa.
Mặc dù nhân viên hộ tống và các binh lính nữ đều có áo giáp, nhưng sau một ngày đánh giáp lá cà, quân Bắc Phạt cũng phải trả giá về số lượng người chết và người bị thương rất lớn.
Cho dù tính cả hậu cần, đại đội nhà bếp, dân sự và toàn bộ quân Bắc Phạt bên trong thành Du Quan, số người còn có thể đứng lên chiến đấu chỉ dưới sáu trăm người, hơn nữa gần như người nào cũng bị thương.
Ngay cả Điền tiên sinh giữ chức cố vấn quân sự, trên cánh tay phải cũng có một băng vải.
Chưa kể đến Kim Bằng với Lưu Thiết.
Áo giáp của Lưu Thiết dày đặc vết đao chém và vết bổ của búa, chân trái bị quân địch dùng gậy gõ lớn đập vào, bây giờ đi đường cũng phải khập khiễng.
Kim Bằng còn thảm hơn so với Lưu Thiết.
Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên Kim Bằng đã dứt khoát liều mạng, nếu không có áo giáp thì anh ta đã bị quân địch chém chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng cũng có chỗ mà áo giáp không bảo vệ được, đầu ngón út của bàn tay trái bị cụp xuống với một góc độ không bình thường, rõ ràng là rất nghiêm trọng, tay trái cứ run lên không ngừng.
Nhưng Kim Băng thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục chém giết với hắc đao xoay tròn.
Sắc trời đã tối dần, hiệu quả của bom chớp sáng cũng càng ngày càng rõ ràng, ban ngày còn cần đến bốn năm quả bom chớp sáng mới có được hiệu quả, sau khi bầu trời tối đen, chỉ cần hai quả là được rồi.
Sau một ngày liên tục tấn công ác liệt, quân Bắc Phạt đã sắp không cầm cự được nữa, liên quân Tấn Man cũng vậy.
Phùng Thế Tài vừa nhìn thấy tình hình này, đành phải lệnh rút quân.
"Người của Tấn vương làm sao vậy? Chẳng lẽ gã không biết lúc tấn công thành, không thể để cho quân địch được nghỉ ngơi ư? Ngày hôm qua đã phải dừng chiến một đêm và huấn luyện binh phủ, hôm nay sao vẫn dừng lại thế?"
Vua Đông Man ở trong lều trại phát cáu: "Phái người đi truyền tin cho Yamin, yêu cầu hắn thúc giục người của Tấn vương nhanh chóng tiến công!"
Ngày hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày là vì muốn cho các bộ lạc liên tục tấn công thành được nghỉ ngơi một chút, sau đó vua Đông Man lại lên kế hoạch tấn công liên tục cho đến khi hoàn toàn đánh chiếm được thành Du Quan mới thôi.
Kết quả ai ngờ trời mới vừa tối, liên quân Tấn Man lại ngừng tấn công rồi!
Điều này khiến cho vua Đông Man rất tức giận, lập tức phái người đi truyền tin tra hỏi những tướng lĩnh trong tàn quân của Đông Man ở bên cạnh Phùng Thế Tài.
Vua đích thân hỏi đến, Yamin không dám lơ là, lập tức ngồi bè gõ, đích thân tới giải thích với vua.
"Đại vương, Phùng Thế Tài nói sức mạnh của bom phát sáng vào ban đêm quá lớn, số lượng thương vong khi tấn công thành vào ban đêm còn nghiêm trọng hơn so với ban ngày, người dân mà Tấn vương phái tới và binh phủ đều đã chết khá nhiều rồi, ban đêm không thích hợp để tấn công vào thành."
Sau khi quét sạch liên quân Tấn Man xông lên tường thành, nhân viên hộ tống lập tức thay đổi hướng lưỡi dao ra phía bên ngoài, ngăn cản quân địch ở phía sau tiếp tục xông lên, mà các binh lính nữ thì nhanh chóng khiêng xác quân địch lên máy bắn đá.
Phùng Thế Tài ở phía sau giám sát trận chiến vừa nhìn thấy có một nhóm người dân xông lên tường thành thì còn tưởng rằng đã mở ra được một lỗ hổng để đột phá, đến khi máy băn đá bắt đầu bắn xác ra bên ngoài, gã mới ý thức được lý do vì sao nhân viên hộ tống làm như vậy.
Dù vậy, Phùng Thế Tài cũng không hề nhắc nhở người dân với binh phủ, mà là cho người đánh trống tấn công càng dồn dập hơn.
Sau khi bắn hết những xác chết đã khiêng qua trước đó, nhân viên hộ tống với binh lính nữ lại dùng mánh khóe cũ, cố ý để cho một đám quân địch lên trên tường thành.
Những binh lính nam mặc áo giáp nặng vừa chịu trách nhiệm làm lá chắn, vừa chặn địch trên một đoạn tường thành nào đó, sau đó các binh lính nữ sẽ ném bom chớp sáng vào trong đám người.
Lần này quân địch đã rút ra bài học rồi, có rất nhiều người nhìn thấy bom chớp sáng thì lập tức nhắm mắt lại.
Nhưng giây tiếp theo, một cái giáo dài lộ ra từ trên vai của nhân viên hộ tống, điên cuồng đâm vào trong đám người.
Bom chớp sáng chỉ được sử dụng trong cận chiến, cho nên trước đó nhân viên hộ tống chủ yếu dùng lựu đạn với thuốc nổ, trong số đạn dược có nhiều nhất là bom chớp sáng.
Dựa và biện pháp này, nhân viên hộ tống và các binh lính nữ lại chống đỡ được thêm một ngày nữa.
Mặc dù nhân viên hộ tống và các binh lính nữ đều có áo giáp, nhưng sau một ngày đánh giáp lá cà, quân Bắc Phạt cũng phải trả giá về số lượng người chết và người bị thương rất lớn.
Cho dù tính cả hậu cần, đại đội nhà bếp, dân sự và toàn bộ quân Bắc Phạt bên trong thành Du Quan, số người còn có thể đứng lên chiến đấu chỉ dưới sáu trăm người, hơn nữa gần như người nào cũng bị thương.
Ngay cả Điền tiên sinh giữ chức cố vấn quân sự, trên cánh tay phải cũng có một băng vải.
Chưa kể đến Kim Bằng với Lưu Thiết.
Áo giáp của Lưu Thiết dày đặc vết đao chém và vết bổ của búa, chân trái bị quân địch dùng gậy gõ lớn đập vào, bây giờ đi đường cũng phải khập khiễng.
Kim Bằng còn thảm hơn so với Lưu Thiết.
Bởi vì trong lòng áy náy, cho nên Kim Bằng đã dứt khoát liều mạng, nếu không có áo giáp thì anh ta đã bị quân địch chém chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng cũng có chỗ mà áo giáp không bảo vệ được, đầu ngón út của bàn tay trái bị cụp xuống với một góc độ không bình thường, rõ ràng là rất nghiêm trọng, tay trái cứ run lên không ngừng.
Nhưng Kim Băng thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục chém giết với hắc đao xoay tròn.
Sắc trời đã tối dần, hiệu quả của bom chớp sáng cũng càng ngày càng rõ ràng, ban ngày còn cần đến bốn năm quả bom chớp sáng mới có được hiệu quả, sau khi bầu trời tối đen, chỉ cần hai quả là được rồi.
Sau một ngày liên tục tấn công ác liệt, quân Bắc Phạt đã sắp không cầm cự được nữa, liên quân Tấn Man cũng vậy.
Phùng Thế Tài vừa nhìn thấy tình hình này, đành phải lệnh rút quân.
"Người của Tấn vương làm sao vậy? Chẳng lẽ gã không biết lúc tấn công thành, không thể để cho quân địch được nghỉ ngơi ư? Ngày hôm qua đã phải dừng chiến một đêm và huấn luyện binh phủ, hôm nay sao vẫn dừng lại thế?"
Vua Đông Man ở trong lều trại phát cáu: "Phái người đi truyền tin cho Yamin, yêu cầu hắn thúc giục người của Tấn vương nhanh chóng tiến công!"
Ngày hôm qua đã nghỉ ngơi một ngày là vì muốn cho các bộ lạc liên tục tấn công thành được nghỉ ngơi một chút, sau đó vua Đông Man lại lên kế hoạch tấn công liên tục cho đến khi hoàn toàn đánh chiếm được thành Du Quan mới thôi.
Kết quả ai ngờ trời mới vừa tối, liên quân Tấn Man lại ngừng tấn công rồi!
Điều này khiến cho vua Đông Man rất tức giận, lập tức phái người đi truyền tin tra hỏi những tướng lĩnh trong tàn quân của Đông Man ở bên cạnh Phùng Thế Tài.
Vua đích thân hỏi đến, Yamin không dám lơ là, lập tức ngồi bè gõ, đích thân tới giải thích với vua.
"Đại vương, Phùng Thế Tài nói sức mạnh của bom phát sáng vào ban đêm quá lớn, số lượng thương vong khi tấn công thành vào ban đêm còn nghiêm trọng hơn so với ban ngày, người dân mà Tấn vương phái tới và binh phủ đều đã chết khá nhiều rồi, ban đêm không thích hợp để tấn công vào thành."