Đại Tráng trông thấy Sanchi chết trong tay Hầu Tử, lập tức mang người vọt tới đỉnh núi, dùng mấy đao chặt đứt cột cờ.
Đánh giặc thời phong kiến, không có thiết bị truyền tin, cờ không phải chỉ dùng để chỉ huy chiến đấu, mà còn là một thứ tượng trưng cho tinh thần của đội ngũ.
Một khi cờ đổ, sẽ cho thấy người dẫn đầu của đội ngũ này đã bị giết.
Là một đả kích mạnh mẽ vào sĩ khí của đội ngũ.
Ví như bây giờ, nhóm nhân viên hộ tống đứng hoan hô trên
đỉnh núi, sau khi không ít binh lính Thổ Phiên nghe thấy đều quay lại nhìn xem.
Ngay khi nhìn thấy lá cờ không còn, cũng không có bóng dáng của Sanchi, lập tức mất đi người đáng tin cậy.
Nhưng sĩ khí của Đại Khang lại chấn động vô cùng. Trần Phượng Chí kích động hét lớn một tiếng, cũng không
giám sát quân nữa, dẫn đội thân vệ vọt thẳng vào chiến trường, múa đao chém phách!
Sanchi để lại tổng cộng hai Kỳ, nhân viên hộ tống đã xử lí người dẫn đầu của đối phương, lại giải quyết thêm một Kỳ nữa, bây giờ số người bên Mạnh Thiên Hải đã gần gấp năm lần binh lính Thổ Phiên.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyentamlinh247.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyentamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Nếu đánh không thắng nữa, Mạnh Thiên Hải thật sự có thể giống như lời Cửu công chúa nói, chết ở núi Mao Nhi luôn đi.
Chiến đấu liên tục tới khi trời tối, cuối cùng cũng kết thúc. Vô số chiến sĩ của Đại Khang kích động nhảy lên hoan hô. Trần Nhuệ ngồi bệt xuống vũng máu loãng, ngẩng đầu
nhìn đám người Hầu Tử trên đỉnh núi, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Đối thủ của anh ta bị Sanchi điều đi, xem như Trần Nhuệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình nhân viên hộ tống phá trận đoạt quyền chỉ huy.
Quân Thổ Phiên từng nghiền ép tiểu đoàn Thiết Hổ xuống đất giờ hoàn toàn trở thành trẻ con trước mắt các nhân viên hộ tống, bị tàn sát dễ dàng.
Thật ra nhóm nhân viên hộ tống có thể đạt chiến tích tốt như vậy, ngoại trừ ưu thế về cung nỏ áo giáp, quan trọng nhất là do người Thổ Phiên chưa từng thấy bom chớp sáng, cứ thế bị lóa cho thành người mù.
Bên kia là người mù, thế không phải là mặc người ta xâu xé sao?
Nếu không có bom chớp sáng, không có áo giáp, không có cung nỏ, nhân viên hộ tống cũng không thể đánh thẳng cựu binh Thổ Phiên có số lượng ngang băng được.
Đáng tiếc, không có nếu như.
“Huynh đệ, lần này thật sự phải cảm ơn các ngươi rất nhiều!”
Toàn thân Trần Phượng Chí đẫm máu xông lên đỉnh núi, nắm tay hành lễ với đám người Hầu Tử, kích động thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi rất rõ ràng.
Nếu không có nhóm nhân viên hộ tống ra tay kịp thời, dẫn dụ một Kỳ của Thổ Phiên đi thì tiểu đoàn Thiết Hổ nhất định đã sụp đổ.
Đến lúc đó cho dù Khánh Hâm Nghiêu không giết anh ta, thanh danh của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
Bây giờ tốt rồi, mặc dù tiểu đoàn Thiết Hổ gần như bị thương vong quá nửa, nhưng đã thành công đoạt được dãy núi Mỏ Vịt.
Quan trọng nhất là thông qua lần mài giữa này, loại bỏ kẻ yếu, có thể nói những người sống sót đều là cựu binh.
Nếu lần sau gặp kiểu chiến đầu thế này, chắc chăn biểu hiện của tiểu đoàn Thiết Hổ sẽ tốt hơn lần này.
“Nên làm mà, công chúa điện hạ và tiên sinh nhà ta phái bọn ta tới đây là để tiếp viện cho các ngươi”.
Hầu Tử cười nói: “Tiên sinh nhà ta nói, sự hưng thịnh suy vọng của thiên hạ, ai ai cũng có trách nhiệm, là người Đại Khang, bảo vệ ranh giới Đại Khang là chuyện nên làm, nói lời cảm ơn thì khách khí rồi!”
Mặc kệ Cửu công chúa dặn dò ra sao, cứ nên cho người ta ân tình trước rồi nói sau.
Trần Phượng Chí vừa nghe xong, lôi tay Hầu Tử nói: “Không cần nói gì cả, đợi quay về Tây Xuyên, ta mời các huynh
đệ uống rượu!”
“Chốt kèo!” Hầu Tử cười gật đầu, sau đó hỏi: “Bên dưới đánh xong rồi chứ?”
“Đánh xong hết rồi, người Thổ Phiên không chết thì hàng.” Trần Phượng Chí đáp.
“Được!
Hầu Tử và Đại Tráng liếc nhau, gỡ một mũi tên đặc biệt trên eo xuống, bẳn vào không trung.
Mũi tên nổ tung trong không trung, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ở bờ sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đang thảo luận công việc, nhìn thấy ánh sáng trảng, đứng lên 'vụt một tiếng.
Đối với Kim Phi mà nói, trận chiến này còn quan trọng hơn trận đánh người Đảng Hạng ở thành Vị Châu lần trước.
Cho dù lần trước bị đánh bại, nhiều lắm là y không chiếm được tước vị thôi, người gánh trách nhiệm là Khánh Hoài và Phạm tướng quân.
Lần này nếu bị đánh bại, y và Cửu công chúa đều xong đời.
Cho nên, trận này chỉ có thể thắng, không được thua.
Vì thế, Kim Phi mới dồn hết lực lượng đến đây.
Núi Mao Nhỉ chỉ là món khai vị, thành Tây Xuyên mới vở kịch lớn!
Đánh giặc thời phong kiến, không có thiết bị truyền tin, cờ không phải chỉ dùng để chỉ huy chiến đấu, mà còn là một thứ tượng trưng cho tinh thần của đội ngũ.
Một khi cờ đổ, sẽ cho thấy người dẫn đầu của đội ngũ này đã bị giết.
Là một đả kích mạnh mẽ vào sĩ khí của đội ngũ.
Ví như bây giờ, nhóm nhân viên hộ tống đứng hoan hô trên
đỉnh núi, sau khi không ít binh lính Thổ Phiên nghe thấy đều quay lại nhìn xem.
Ngay khi nhìn thấy lá cờ không còn, cũng không có bóng dáng của Sanchi, lập tức mất đi người đáng tin cậy.
Nhưng sĩ khí của Đại Khang lại chấn động vô cùng. Trần Phượng Chí kích động hét lớn một tiếng, cũng không
giám sát quân nữa, dẫn đội thân vệ vọt thẳng vào chiến trường, múa đao chém phách!
Sanchi để lại tổng cộng hai Kỳ, nhân viên hộ tống đã xử lí người dẫn đầu của đối phương, lại giải quyết thêm một Kỳ nữa, bây giờ số người bên Mạnh Thiên Hải đã gần gấp năm lần binh lính Thổ Phiên.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyentamlinh247.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ truyentamlinh247.vn để vào đọc truyện nhé
Nếu đánh không thắng nữa, Mạnh Thiên Hải thật sự có thể giống như lời Cửu công chúa nói, chết ở núi Mao Nhi luôn đi.
Chiến đấu liên tục tới khi trời tối, cuối cùng cũng kết thúc. Vô số chiến sĩ của Đại Khang kích động nhảy lên hoan hô. Trần Nhuệ ngồi bệt xuống vũng máu loãng, ngẩng đầu
nhìn đám người Hầu Tử trên đỉnh núi, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Đối thủ của anh ta bị Sanchi điều đi, xem như Trần Nhuệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình nhân viên hộ tống phá trận đoạt quyền chỉ huy.
Quân Thổ Phiên từng nghiền ép tiểu đoàn Thiết Hổ xuống đất giờ hoàn toàn trở thành trẻ con trước mắt các nhân viên hộ tống, bị tàn sát dễ dàng.
Thật ra nhóm nhân viên hộ tống có thể đạt chiến tích tốt như vậy, ngoại trừ ưu thế về cung nỏ áo giáp, quan trọng nhất là do người Thổ Phiên chưa từng thấy bom chớp sáng, cứ thế bị lóa cho thành người mù.
Bên kia là người mù, thế không phải là mặc người ta xâu xé sao?
Nếu không có bom chớp sáng, không có áo giáp, không có cung nỏ, nhân viên hộ tống cũng không thể đánh thẳng cựu binh Thổ Phiên có số lượng ngang băng được.
Đáng tiếc, không có nếu như.
“Huynh đệ, lần này thật sự phải cảm ơn các ngươi rất nhiều!”
Toàn thân Trần Phượng Chí đẫm máu xông lên đỉnh núi, nắm tay hành lễ với đám người Hầu Tử, kích động thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi rất rõ ràng.
Nếu không có nhóm nhân viên hộ tống ra tay kịp thời, dẫn dụ một Kỳ của Thổ Phiên đi thì tiểu đoàn Thiết Hổ nhất định đã sụp đổ.
Đến lúc đó cho dù Khánh Hâm Nghiêu không giết anh ta, thanh danh của tiểu đoàn Thiết Hổ cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
Bây giờ tốt rồi, mặc dù tiểu đoàn Thiết Hổ gần như bị thương vong quá nửa, nhưng đã thành công đoạt được dãy núi Mỏ Vịt.
Quan trọng nhất là thông qua lần mài giữa này, loại bỏ kẻ yếu, có thể nói những người sống sót đều là cựu binh.
Nếu lần sau gặp kiểu chiến đầu thế này, chắc chăn biểu hiện của tiểu đoàn Thiết Hổ sẽ tốt hơn lần này.
“Nên làm mà, công chúa điện hạ và tiên sinh nhà ta phái bọn ta tới đây là để tiếp viện cho các ngươi”.
Hầu Tử cười nói: “Tiên sinh nhà ta nói, sự hưng thịnh suy vọng của thiên hạ, ai ai cũng có trách nhiệm, là người Đại Khang, bảo vệ ranh giới Đại Khang là chuyện nên làm, nói lời cảm ơn thì khách khí rồi!”
Mặc kệ Cửu công chúa dặn dò ra sao, cứ nên cho người ta ân tình trước rồi nói sau.
Trần Phượng Chí vừa nghe xong, lôi tay Hầu Tử nói: “Không cần nói gì cả, đợi quay về Tây Xuyên, ta mời các huynh
đệ uống rượu!”
“Chốt kèo!” Hầu Tử cười gật đầu, sau đó hỏi: “Bên dưới đánh xong rồi chứ?”
“Đánh xong hết rồi, người Thổ Phiên không chết thì hàng.” Trần Phượng Chí đáp.
“Được!
Hầu Tử và Đại Tráng liếc nhau, gỡ một mũi tên đặc biệt trên eo xuống, bẳn vào không trung.
Mũi tên nổ tung trong không trung, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Ở bờ sông Kim Mã, Kim Phi và Cửu công chúa đang thảo luận công việc, nhìn thấy ánh sáng trảng, đứng lên 'vụt một tiếng.
Đối với Kim Phi mà nói, trận chiến này còn quan trọng hơn trận đánh người Đảng Hạng ở thành Vị Châu lần trước.
Cho dù lần trước bị đánh bại, nhiều lắm là y không chiếm được tước vị thôi, người gánh trách nhiệm là Khánh Hoài và Phạm tướng quân.
Lần này nếu bị đánh bại, y và Cửu công chúa đều xong đời.
Cho nên, trận này chỉ có thể thắng, không được thua.
Vì thế, Kim Phi mới dồn hết lực lượng đến đây.
Núi Mao Nhỉ chỉ là món khai vị, thành Tây Xuyên mới vở kịch lớn!