Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ đến khi văn võ bá quan bị nhân viên hộ tống dẫn đi hết, Cửu công chúa giơ tay giúp Kim Phi sửa sang lại cổ áo xộc xệch.

“Đám người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, hù dọa một chút là ngoan ngay!”

“Nói cho cùng vẫn là phụ hoàng không có đủ uy nghiêm, nếu là Thái Thượng Hoàng tại vị, ai dám ồn ào trên điện Hoằng Đức chứ? Có thì cũng bị kéo ra ngoài đánh chết từ lâu rồi!”

Cửu công chúa thở dài nói này, phụ hoàng có thể thay đổi.”

ly vọng trải qua chuyện lần

Kim Phi rất muốn nói “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”, nhưng y không muốn đả kích Cửu công chúa vào lúc này, bèn hùa theo nói: “Chỉ mong vậy”

Hai người sóng vai đi ra điện Hoäng Đức, thấy Đại Lưu chạy bước nhỏ lại đây.

“Tiên sinh, Lạc Lan vừa mới truyền tin, cô ấy đã liên hệ được với Lương ca, nhân viên hộ tống xung quanh kinh thành cũng đã thuận lợi tập hợp lại ở mương Bát Lý.”

Tuy rằng Tân Trấn vẫn chưa hoàn toàn quét sạch đội ngũ cấm quân, nhưng ít nhất cũng đã đoạt lại được quyền kiểm soát cấm quân, sáng sớm Đại Lưu ngồi giỏ treo đi ngoài thành tìm kiếm Lạc Lan, giờ vừa ngồi giỏ treo trở về.

“Lương ca tới rồi, thật tốt quái”

Kim Phi nhìn về phía Bắc Thiên Tâm: “Cô quen đường ở kinh thành, biết chỗ nào phù hợp để giấu người không?”

“Từ cổng thành Tây đi lên năm dặm, lại đi thêm ba dặm về hướng bắc có một bãi tha ma, chỗ đó có một khu rừng rộng, bình thường không ai dám đến, có thể giấu người” Bắc Thiên Tâm đáp.

“Năm dặm từ thành Tây, lại thêm ba dặm về hướng bắc...” Kim Phi lôi bản đồ ra từ trong tay áo, tìm thấy chỗ mà Bắc Thiên Tâm nhắc đến, quả nhiên trông thấy một dấu hiệu chỉ khu mộ.

“Chỗ này để giấu người rất tốt, khoảng cách cũng thích hợp.”

Cất bản đồ đi, y nhìn về phía Đại Lưu: “Ngươi phải người đi một chuyến, bảo với Lương ca dẫn người đi bãi tha ma kiểm tra xem, nếu thích hợp, thì để anh ta dẫn các huynh đệ trốn ở bãi tha ma, chờ tín hiệu của tai”

“Rõ!"

Đại Lưu vẫy tay gọi một nhân viên hộ tống đi qua, dặn người đó đi truyền tin.

“Vẫn chưa ăn cơm đúng không, tự kiếm gì ăn đi.”

Kim Phi võ vai Đại Lưu.

“Rõ!”

Đại Lưu chạy tới chạy lui từ tối hôm qua đến giờ, chưa bỏ. bụng được cái gì, đúng là đang rất đói.

“Tiên sinh, chúng ta có khinh khí cầu, vì sao còn phải bảo Lương ca đi ẩn núp?”

Cửu công chúa hỏi: “Cứ đi thẳng qua sông đánh đuổi đám Đông Man luôn không được sao?”

“Địa thế bờ bắc bằng phẳng trống trải, người Đông Man có 30.000 ky binh, chúng ta chỉ có hơn 2000 người, hơn nữa hơn một nửa không có ngựa chiến, nếu người Đông Man thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn thì rất khó để chúng ta tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!”

Kim Phi giải thích nói: “Cho nên vẫn phải chờ một chút, †ìm một cơ hội thích hợp.”

“Tiên sinh muốn tiêu diệt toàn bộ bọn chúng ư?”

Cửu công chúa không thể tưởng tượng nổi mở trừng đôi mắt.

Theo cô ấy thấy, Kim Phi chỉ cần dựa vào khinh khí cầu và lựu đạn để dọa cho đám Đông Man chạy mất cũng là chiến thẳng đáng gờm rồi.

Ai ngờ Kim Phi lại muốn tiêu diệt toàn bộ đám ky binh Đông Man này!

Chưa đến 3000 người mà muốn tiêu diệt toàn bộ 30.000 ky binh, sao có thể?

“Năm trước Đông Man chịu rét đậm rét hại nghiêm trọng, nếu không diệt sạch thì trên đường trốn chạy chắc chắn sẽ cướp bóc ven đường, đến lúc đó người dân Hà Bäc sẽ phải chịu khổi”

Kim Phi nói: “Cho nên, bất luận là thế nào, tuyệt đối không thể thả cho đám Đông Man này chạy thoát!”

Bởi vì dân tộc du mục phương bắc không ngừng tập kích quấy rối, người Đại Khang cư trú ở phía Bắc sông Hoàng Hà tương đối ít, nếu được thì đều dọn xuống phía Nam Hoàng Hà.

Thực ra phía Bắc Hoàng Hà có bình nguyên rộng lớn, cực kỳ thích hợp trồng trọt.

Vì để khuyến khích người dân trồng trọt, triều đình Đại Khang thu thuế ở Hà Bäc ít hơn hẳn so với Hà Nam.

Cho nên có một bộ phận nhỏ người dân thật sự sống không nổi nữa thì cũng sẽ lựa chọn ở lại Hà Bäc sống, chẳng qua số lượng khá là ít, mật độ dân cư khá phân tán.

Đám người Đông Man tới thì chỉ chăm chăm vơ vét ở kinh thành, chẳng bưồn tốn sức đi tìm những thôn nhỏ đó, cho nên chưa xảy ra cướp bóc ở Hà Bắc.

Nhưng nếu bọn chúng nếm mùi thất bại ở kinh thành, đến lúc trở về chắc chắn sẽ cướp bóc các thôn làng nhỏ.

Kim Phi không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.

“Tiên sinh nói có lý!” Cửu công chúa tán đồng gật đầu: “Ta bảo phụ hoàng điều động binh mã, phối hợp tiên sinh!”

“Không cần đâu!” Kim Phi vội vàng xua tay. Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.

Ngoại trừ quân Thiết Lâm của Khánh Hoài, cộng với quân Uy Thẳng lúc trước từng kề vai chiến đấu ở dốc Đại Mãng ra, Kim Phi không tin bất cứ quân đội Đại Khang nào khác.

Bao gồm cả cấm quân do Tân Trấn dẫn dắt.

Tìm kiếm một đám đồng đội ngu như lợn thì chẳng bằng cứ để nhân viên hộ tống ra trận một mình.

“Tiên sinh, người bên các ngài quá ít, xung quanh kinh thành lại không có địa hình tác chiến thích hợp, muốn diệt sạch toàn bộ người Đông Man thì không được khả thi cho lắm?”

“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần động não thì ắt sẽ có cách giải quyết!”

Kim Phi lôi bản đồ ra, phát hiện xung quanh không có cái bàn nào bèn trải thẳng bản đồ lên mặt đất: “Đánh giặc không thể chỉ ỷ vào ưu thế địa hình, không có địa hình thích hợp thì chúng ta lại nghĩ cách khác!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK