Chỉ là ở thời đại này, Đại Khang và Đông Man đã chia cắt quá lâu, hai bên vẫn luôn xảy ra chiến tranh, oán hận tích lũy đã quá sâu, không thể chữa lành trong một sớm một chiều nữa.
Lưu Thiết nghe Kim Phi nói như vậy thì khế cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Kim Phi biết mối hận thù giữa Đại Khang và Đông Man không phải là thứ mà y nói một hai câu là có thể cởi bỏ được, chỉ là Lưu Thiết nói không lại mình chứ không phải là anh ta thực sự bị thuyết phục.
Thu phục Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên là sách lược mà Kim Phi đã quyết định từ lâu, không thể vì bất kì ai mà thay đổi.
Thực ra để một người căm thù người Đông Man như Lưu Thiết trấn thủ thành Du Quan cũng nằm trong kế hoạch của Kim Phi, bởi vì như vậy mới có thể trấn nhiếp người Đông Man tốt hơn, để kế hoạch mở trường học của Kim Phi được diễn ra thuận lợi.
Văn hóa và giáo dục là cách để đồng hóa một dân tộc nhanh nhất, đây cũng là cách có hiệu quả nhất để hóa giải hận thù giữa người Đại Khang và người Đông Man.
Chỉ cần có thể mở trường học ở Đông Man thì nhiều nhất mấy chục năm, Kim Phi có thể khiến Đông Man và Đại Khang hòa vào một thể.
Ngoại trừ ảnh hưởng của đời trước, tài nguyên khu vực đông bắc cũng là một phần cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của Kim Phi.
Trong mắt người thời đại này, Đông Man là một nơi nghèo nàn hoang vu và cẵn cỗi, nhưng trong mắt Kim Phi, Đông Man chính là một kho tàng vô cùng khổng lồ.
Ngoại trừ các tài nguyên khoáng sản như mỏ than mỏ sắt, còn có lượng lớn tài nguyên lâm nghiệp khổng lồ.
Những tài nguyên này ở khu vực Xuyên Thục cũng có, nhưng bất kể là số lượng dự trữ hay là độ khó trong khai thác, cả hai đều không cùng một cấp bậc.
Ví dụ tài nguyên lâm nghiệp, từ khi xây dựng xưởng đóng thuyền số 3 ở Đông Hải tới nay, cây ở các đỉnh núi lớn nhỏ gần sông cái, nhánh sông Trường Giang đều bị người dân chặt sạch.
Vì vậy cửu chông chúa đã kêu gọi vô số người dân, còn gây tổn hại nghiêm trọng đến hệ sinh thái ở thượng nguồn sông Trường Giang, nhưng nguồn gỗ cung cấp vẫn rất hạn chế.
Bởi vì đa số cây dại ở khu vực Xuyên Thục đều thấp, cây to lại cách Trường Giang khá xa, giá thành để vận chuyển đến Trường Giang cũng rất cao.
Mà núi những cây thông, cây dương cây bạch dương cao lớn thẳng tắp ở Đại Hưng An, Tiểu Hưng An và núi Trường Bạch lại mọc. khắp nơi!
Dưới tình trạng tài nguyên sắt thép có hạn, Kim Phi muốn phát triển ngành ngư nghiệp lớn mạnh, đánh bắt thực phẩm từ biển lên cho người dân, thì phải có sự hỗ trợ của lượng lớn tài nguyên lâm nghiệp.
Nếu Kim Phi sớm khống chế đông bắc hơn một chút thì quy mô của xưởng đóng thuyền số 3 ít nhất cũng phải lớn hơn bây giờ gấp mấy lần!
Ngoại trừ tài nguyên mỏ than mỏ sắt lâm nghiệp ra, Kim Phi còn nhìn trúng tài nguyên dầu mỏ ở khu vực đông bắc.
Dầu mỏ được coi là huyết mạch của công nghiệp, muốn phát triển thời đại công nghiệp, muốn nhanh chóng nâng cao năng lực sản xuất, thì đầu mỏ là một mắt xích vô cùng quan trọng.
Thực ra theo chủ ý ban đầu của Kim Phi, y không muốn động đến dầu mỏ của Đông Man, mà là muốn đi trung đông khai thác.
Dầu mỏ ở khu vực đông bắc luôn là của con cháu Viêm Hoàng, mà khu vực trung đông thì không phải.
Ngoại trừ Kim Phi, thời đại này không ai nhận ra tầm quan trọng của dầu mỏ, theo quá trình của lịch sử thông thường, khu vực trung đông lúc này hẳn là còn chưa hình thành mô hình quốc gia quy mô lớn, sa mạc vẫn là mảnh đất vô chủ.
Kim Phi rất muốn chiếm hết những vùng sa mạc này, đáng tiếc hiện giờ y ngay cả Thổ Phiên và Đảng Hạng còn chưa năm chắc, chứ đừng nói là khu vực trung đông ở xa hơn.
Cho dù sa mạc là mảnh đất vô chủ, để Kim Phi thoải mái khai thác, nhưng dầu mỏ khai thác ra cũng không kéo về được.
Vì vậy Kim Phi chỉ đành khai thác đầu mỏ ở khu vực đông bắc trước, phát triển bước đầu công nghiệp, có khả năng vận chuyển dầu mỏ từ khu vực trung đông về rồi, thì sẽ đóng các giếng dầu ở khu vực đông bắc lại.
Dĩ nhiên trước mắt những điều này chỉ là do Kim Phi nghĩ ra, mà muốn thực. hiện những suy nghĩ này, điều kiện tiên quyết chính là giành được Đông Man!
Lưu Thiết hiểu Kim Phi, có thể suy đoán từ giọng điệu của Kim Phi rằng y quyết tâm giành lấy Đông Man!
Lưu Thiết nghe Kim Phi nói như vậy thì khế cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Kim Phi biết mối hận thù giữa Đại Khang và Đông Man không phải là thứ mà y nói một hai câu là có thể cởi bỏ được, chỉ là Lưu Thiết nói không lại mình chứ không phải là anh ta thực sự bị thuyết phục.
Thu phục Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên là sách lược mà Kim Phi đã quyết định từ lâu, không thể vì bất kì ai mà thay đổi.
Thực ra để một người căm thù người Đông Man như Lưu Thiết trấn thủ thành Du Quan cũng nằm trong kế hoạch của Kim Phi, bởi vì như vậy mới có thể trấn nhiếp người Đông Man tốt hơn, để kế hoạch mở trường học của Kim Phi được diễn ra thuận lợi.
Văn hóa và giáo dục là cách để đồng hóa một dân tộc nhanh nhất, đây cũng là cách có hiệu quả nhất để hóa giải hận thù giữa người Đại Khang và người Đông Man.
Chỉ cần có thể mở trường học ở Đông Man thì nhiều nhất mấy chục năm, Kim Phi có thể khiến Đông Man và Đại Khang hòa vào một thể.
Ngoại trừ ảnh hưởng của đời trước, tài nguyên khu vực đông bắc cũng là một phần cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của Kim Phi.
Trong mắt người thời đại này, Đông Man là một nơi nghèo nàn hoang vu và cẵn cỗi, nhưng trong mắt Kim Phi, Đông Man chính là một kho tàng vô cùng khổng lồ.
Ngoại trừ các tài nguyên khoáng sản như mỏ than mỏ sắt, còn có lượng lớn tài nguyên lâm nghiệp khổng lồ.
Những tài nguyên này ở khu vực Xuyên Thục cũng có, nhưng bất kể là số lượng dự trữ hay là độ khó trong khai thác, cả hai đều không cùng một cấp bậc.
Ví dụ tài nguyên lâm nghiệp, từ khi xây dựng xưởng đóng thuyền số 3 ở Đông Hải tới nay, cây ở các đỉnh núi lớn nhỏ gần sông cái, nhánh sông Trường Giang đều bị người dân chặt sạch.
Vì vậy cửu chông chúa đã kêu gọi vô số người dân, còn gây tổn hại nghiêm trọng đến hệ sinh thái ở thượng nguồn sông Trường Giang, nhưng nguồn gỗ cung cấp vẫn rất hạn chế.
Bởi vì đa số cây dại ở khu vực Xuyên Thục đều thấp, cây to lại cách Trường Giang khá xa, giá thành để vận chuyển đến Trường Giang cũng rất cao.
Mà núi những cây thông, cây dương cây bạch dương cao lớn thẳng tắp ở Đại Hưng An, Tiểu Hưng An và núi Trường Bạch lại mọc. khắp nơi!
Dưới tình trạng tài nguyên sắt thép có hạn, Kim Phi muốn phát triển ngành ngư nghiệp lớn mạnh, đánh bắt thực phẩm từ biển lên cho người dân, thì phải có sự hỗ trợ của lượng lớn tài nguyên lâm nghiệp.
Nếu Kim Phi sớm khống chế đông bắc hơn một chút thì quy mô của xưởng đóng thuyền số 3 ít nhất cũng phải lớn hơn bây giờ gấp mấy lần!
Ngoại trừ tài nguyên mỏ than mỏ sắt lâm nghiệp ra, Kim Phi còn nhìn trúng tài nguyên dầu mỏ ở khu vực đông bắc.
Dầu mỏ được coi là huyết mạch của công nghiệp, muốn phát triển thời đại công nghiệp, muốn nhanh chóng nâng cao năng lực sản xuất, thì đầu mỏ là một mắt xích vô cùng quan trọng.
Thực ra theo chủ ý ban đầu của Kim Phi, y không muốn động đến dầu mỏ của Đông Man, mà là muốn đi trung đông khai thác.
Dầu mỏ ở khu vực đông bắc luôn là của con cháu Viêm Hoàng, mà khu vực trung đông thì không phải.
Ngoại trừ Kim Phi, thời đại này không ai nhận ra tầm quan trọng của dầu mỏ, theo quá trình của lịch sử thông thường, khu vực trung đông lúc này hẳn là còn chưa hình thành mô hình quốc gia quy mô lớn, sa mạc vẫn là mảnh đất vô chủ.
Kim Phi rất muốn chiếm hết những vùng sa mạc này, đáng tiếc hiện giờ y ngay cả Thổ Phiên và Đảng Hạng còn chưa năm chắc, chứ đừng nói là khu vực trung đông ở xa hơn.
Cho dù sa mạc là mảnh đất vô chủ, để Kim Phi thoải mái khai thác, nhưng dầu mỏ khai thác ra cũng không kéo về được.
Vì vậy Kim Phi chỉ đành khai thác đầu mỏ ở khu vực đông bắc trước, phát triển bước đầu công nghiệp, có khả năng vận chuyển dầu mỏ từ khu vực trung đông về rồi, thì sẽ đóng các giếng dầu ở khu vực đông bắc lại.
Dĩ nhiên trước mắt những điều này chỉ là do Kim Phi nghĩ ra, mà muốn thực. hiện những suy nghĩ này, điều kiện tiên quyết chính là giành được Đông Man!
Lưu Thiết hiểu Kim Phi, có thể suy đoán từ giọng điệu của Kim Phi rằng y quyết tâm giành lấy Đông Man!