“Không có nhà xưởng, nhiều người như chúng ta ăn cái gì?
“Nhưng đây không phải là muốn ép người vào chỗ chết à?” “Lão Trương, Tiểu Ngọc có nói phải làm sao không?”
“Tiểu Ngọc nói, Hạ Nhi phu nhân nghĩ ra một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” “Hạ Nhi phu nhân nói...” Người bị hỏi lặp lại biện pháp của Quan Hạ Nhi lần nữa.
Tiểu Ngọc đã nằm quyền tiểu đội Chung Minh một thời gian, làm việc cũng ngày càng kín đáo.
Vì để báo trước cho các dân làng, cũng cho thời gian để bọn họ xuy xét, sau khi nhà Quan Hạ Nhi ra ngoài, Tiểu Ngọc không những không giữ bí mật, ngược lại còn phái người đi tuyên truyền câu chuyện trong thôn.
Cho nên không chỉ ở đây, sân đập lúa hay các nơi khác cũng có người đang thảo luận.
“Thế này không phải là Hạ Nhi phu nhân muốn ép chúng ta làm gia nô cho tiên sinh sao?”
“Ai nói Hạ Nhi phu nhân ép ngươi? Không phải cô ấy đã nói à, không muốn thì hôm nay có thể kết toán tiền công,
muốn làm gì thì làm!”
“Họa vô đơn chí, ta không làm trong lò gạch, đi ra ngoài sẽ chết đói!”
“Vậy ngươi còn nói gì nữa, không phải ngươi thành thật giao thẻ ngà lên là được rồi à?”
“Nhưng làm như vậy, là thành gia nô rồi...”
Sĩ nông công thương, bốn cấp bậc chính ở thời đại phong kiến.
Thật ra dưới sĩ nông công thương, có có một tầng lớp khác.
Đó là gia nô, nữ tử thanh lâu, gái hát diễn trong thanh lâu... Bọn họ đều thuộc tiện tịch, địa vị cực kì thấp hèn. Dù nông dân vất vả, nhưng lại là người tự do.
Gia nô là tài sản của chủ nhân, không có tự do thì đã đành, ngay cả con bọn họ sinh ra cũng không phải của mình.
Cho nên nếu không tới mức bất đắc dĩ, không ai bằng lòng trở thành nô bộc.
“Làm gia nô cho tiên sinh thì sao? Nếu không phải do tình thế ép buộc, ngươi cho rằng tiên sinh sẽ nhận ngươi à?”
“Đúng, làm như tiên sinh thích nhận ngươi ấy.”
“Lão Viên ngươi cứ yên tâm đi, tiên sinh mua gia nô từ bọn buôn người, đều tiêu tiền bỏ nô tịch, không giống với những chủ nhân lòng dạ hiểm độc khác, ngài ấy sẽ không làm gì ngươi đâu.”
“Mặc kệ các ngươi nghĩ gì, dù sao ta cũng không rời khỏi nhà xưởng.”
“Vất vả lắm nhà ta mới có cuộc sống tốt, ta cũng không đi"
“Hỏng rồi, thẻ ngà trong nhà ta, bây giờ ta sẽ về lấy! Lão Chu ngươi nói với Hạ Nhi phu nhân giúp ta một tiếng, ta bằng lòng làm gia nô cho tiên sinh!”
Trước khi Quan Hạ Nhi tới, vốn dĩ trong lòng đã có sẵn bản thảo, chuẩn bị khuyên nhủ dân làng thật tốt.
Kết quả ai biết cô còn chưa kịp mở miệng, dân làng dưới đài đã sôi nổi giơ thẻ ngà, chủ động yêu cầu làm gia nô của Kim Phi.
Keng keng keng!
Quan Hạ Nhi ra hiệu cho trưởng làng gõ cổng, chờ sau khi dưới đài đã yên tĩnh, mới lặng lẽ lau tay trên quần áo.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện trước nhiều người như vậy, căng thẳng tới mức lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Nhưng nghĩ đến hậu quả khi đóng cửa nhà xưởng, Quan Hạ Nhi vẫn lấy hết can đảm, giơ loa lá sắt lên.
“Các thúc bá huynh đệ mợ thím tỷ muội, ta nghĩ các người đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ta cũng không nói nhiều nữa”
Quan Hạ Nhi lớn tiếng nói: “Ta chỉ đảm bảo một điều, cho dù tỷ muội gả cho tướng công làm thiếp, hay làm gia nô của tướng công, ta và tướng công sẽ không khiến mọi người khó xử, mọi người vẫn làm việc như trước đây là được.
Chờ chuyện này qua đi, mọi người không muốn làm gia nô nữa, hoặc muốn xóa bỏ hôn thư, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ xử lí cho mọi người.”
Dân làng ở đây nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, càng yên tâm hơn.
“Các huynh đệ bằng lòng làm gia nô cho tướng công, nộp. thẻ ngà lên, cho vào cái sọt ở giữa, không muốn thì có thể đi tìm tài vụ nhận tiền công.
Tỷ muội chưa thành hôn, bằng lòng gả cho tướng công làm thiếp, đặt thẻ ngà vào cái sọt bên trái.
Băng lòng làm gia nô, đặt thẻ ngà vào sọt phải.
Không muốn làm gia nô, cũng không muốn gả cho tướng công, có thể đi tìm tài vụ".
“Nhưng đây không phải là muốn ép người vào chỗ chết à?” “Lão Trương, Tiểu Ngọc có nói phải làm sao không?”
“Tiểu Ngọc nói, Hạ Nhi phu nhân nghĩ ra một biện pháp.”
“Biện pháp gì?” “Hạ Nhi phu nhân nói...” Người bị hỏi lặp lại biện pháp của Quan Hạ Nhi lần nữa.
Tiểu Ngọc đã nằm quyền tiểu đội Chung Minh một thời gian, làm việc cũng ngày càng kín đáo.
Vì để báo trước cho các dân làng, cũng cho thời gian để bọn họ xuy xét, sau khi nhà Quan Hạ Nhi ra ngoài, Tiểu Ngọc không những không giữ bí mật, ngược lại còn phái người đi tuyên truyền câu chuyện trong thôn.
Cho nên không chỉ ở đây, sân đập lúa hay các nơi khác cũng có người đang thảo luận.
“Thế này không phải là Hạ Nhi phu nhân muốn ép chúng ta làm gia nô cho tiên sinh sao?”
“Ai nói Hạ Nhi phu nhân ép ngươi? Không phải cô ấy đã nói à, không muốn thì hôm nay có thể kết toán tiền công,
muốn làm gì thì làm!”
“Họa vô đơn chí, ta không làm trong lò gạch, đi ra ngoài sẽ chết đói!”
“Vậy ngươi còn nói gì nữa, không phải ngươi thành thật giao thẻ ngà lên là được rồi à?”
“Nhưng làm như vậy, là thành gia nô rồi...”
Sĩ nông công thương, bốn cấp bậc chính ở thời đại phong kiến.
Thật ra dưới sĩ nông công thương, có có một tầng lớp khác.
Đó là gia nô, nữ tử thanh lâu, gái hát diễn trong thanh lâu... Bọn họ đều thuộc tiện tịch, địa vị cực kì thấp hèn. Dù nông dân vất vả, nhưng lại là người tự do.
Gia nô là tài sản của chủ nhân, không có tự do thì đã đành, ngay cả con bọn họ sinh ra cũng không phải của mình.
Cho nên nếu không tới mức bất đắc dĩ, không ai bằng lòng trở thành nô bộc.
“Làm gia nô cho tiên sinh thì sao? Nếu không phải do tình thế ép buộc, ngươi cho rằng tiên sinh sẽ nhận ngươi à?”
“Đúng, làm như tiên sinh thích nhận ngươi ấy.”
“Lão Viên ngươi cứ yên tâm đi, tiên sinh mua gia nô từ bọn buôn người, đều tiêu tiền bỏ nô tịch, không giống với những chủ nhân lòng dạ hiểm độc khác, ngài ấy sẽ không làm gì ngươi đâu.”
“Mặc kệ các ngươi nghĩ gì, dù sao ta cũng không rời khỏi nhà xưởng.”
“Vất vả lắm nhà ta mới có cuộc sống tốt, ta cũng không đi"
“Hỏng rồi, thẻ ngà trong nhà ta, bây giờ ta sẽ về lấy! Lão Chu ngươi nói với Hạ Nhi phu nhân giúp ta một tiếng, ta bằng lòng làm gia nô cho tiên sinh!”
Trước khi Quan Hạ Nhi tới, vốn dĩ trong lòng đã có sẵn bản thảo, chuẩn bị khuyên nhủ dân làng thật tốt.
Kết quả ai biết cô còn chưa kịp mở miệng, dân làng dưới đài đã sôi nổi giơ thẻ ngà, chủ động yêu cầu làm gia nô của Kim Phi.
Keng keng keng!
Quan Hạ Nhi ra hiệu cho trưởng làng gõ cổng, chờ sau khi dưới đài đã yên tĩnh, mới lặng lẽ lau tay trên quần áo.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện trước nhiều người như vậy, căng thẳng tới mức lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.
Nhưng nghĩ đến hậu quả khi đóng cửa nhà xưởng, Quan Hạ Nhi vẫn lấy hết can đảm, giơ loa lá sắt lên.
“Các thúc bá huynh đệ mợ thím tỷ muội, ta nghĩ các người đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ta cũng không nói nhiều nữa”
Quan Hạ Nhi lớn tiếng nói: “Ta chỉ đảm bảo một điều, cho dù tỷ muội gả cho tướng công làm thiếp, hay làm gia nô của tướng công, ta và tướng công sẽ không khiến mọi người khó xử, mọi người vẫn làm việc như trước đây là được.
Chờ chuyện này qua đi, mọi người không muốn làm gia nô nữa, hoặc muốn xóa bỏ hôn thư, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta sẽ xử lí cho mọi người.”
Dân làng ở đây nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, càng yên tâm hơn.
“Các huynh đệ bằng lòng làm gia nô cho tướng công, nộp. thẻ ngà lên, cho vào cái sọt ở giữa, không muốn thì có thể đi tìm tài vụ nhận tiền công.
Tỷ muội chưa thành hôn, bằng lòng gả cho tướng công làm thiếp, đặt thẻ ngà vào cái sọt bên trái.
Băng lòng làm gia nô, đặt thẻ ngà vào sọt phải.
Không muốn làm gia nô, cũng không muốn gả cho tướng công, có thể đi tìm tài vụ".