Thực chiến có thể rèn luyện đội ngũ và tướng lĩnh tốt nhất.
Mấy tháng gần đây, Thiết Ngưu vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, giết chết tất cả những tên thổ phỉ dám khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Trước khi Giang Nam bị tập kích, tiểu đoàn 2 là một trong những tiểu đoàn có tỷ lệ thương vong cao nhất, đồng thời cũng là tiểu đoàn phát triển nhanh nhất.
Những nhân viên hộ tống mà Kim Phi đưa đến Tây Xuyên lần này, tiểu đoàn 2 chiến một phần lớn.
Trương Lương thành lập một đội áo giáp đen, hơn một nửa số thành viên của đội này đều đến từ tiểu đoàn 2.
Thiết Ngưu cũng không còn là gã ngốc nghếch như trước nữa, mà đã được rèn luyện thành một tướng lĩnh đầy đủ tư cách.
Ngoài chiến thuật tàn nhẫn, Thiết Ngưu cũng trở nên cẩn thận hơn.
Lần thổ phỉ tập kích này hiển nhiên là có người bày mưu ở phía sau.
Trên đường đến đây, Thiết Ngưu vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, phái tất cả lính trinh sát ra trước dò đường, rất sợ bị địch mai phục.
Nhưng đến khi tới bên ngoài đỉnh Song Đà, ngay cả bóng một tên địch cũng không nhìn thấy đâu.
Điều này khiến cho Thiết Ngưu cảm thấy hơi bất an, đồng thời anh ta cũng nghỉ ngờ liệu trước đây mình có nghĩ sai hay không.
Chẳng lẽ không có người lên kế hoạch, chỉ là do bọn thổ phỉ tới báo thù thôi?
Suy cho cùng, từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, đã đắc tội với rất nhiều thổ phi.
Bây giờ mấy nghìn người đào than ở Hắc Thủy Câu đều là thổ phỉ bị bắt về.
Nhưng đã đến đây rồi, cho dù như thế nào, cũng phải đánh một trận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thiết Ngưu trở nên hung tợn, quay người hét lên: "Hàng số hai, hàng số ba mặc áo giáp, những người khác cảnh giác!"
"Vâng!" Những nhân viên hộ tống đáp lời, lập tức hành đồng.
Những người tinh nhuệ đã được chọn trước bắt đầu mặc áo giáp, trong khi những người còn lại giơ nỏ lên và nhắm vào xung quanh.
Nhân lúc này, Thiết Ngưu gọi đại đội trưởng và trung đội trưởng dưới quyền mình lại và mở một cuộc họp nhỏ trước khi chiến đấu.
"Ta cảm thấy có gì đó không đúng, đợi lát nữa khi bắt đầu chiến đấu, nếu tất cả bình thường thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu, cố gắng giết sạch, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!"
Thiết Ngưu nhắc nhở: "Nếu kẻ thù có bãy, không muốn tham chiến thì chúng ta lập tức dẫn người tập hợp ở đỉnh Song
Đà, hiểu chưa?"
Anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên lại nhắc lại thêm một lần nữa.
Nếu không lát nữa khi đánh nhau, hiện trường sẽ vô cùng hỗn loạn, anh ta sợ xảy ra sai sót, không thể kịp rút lui được.
"Đã hiểu!" đại đội trưởng và trung đội trưởng gật đầu.
Có hơn một trăm người mà bọn họ cũng dám tới, đỉnh Song Đà chính là niềm tin của bọn họ.
Đánh được thì đánh, không đánh được thì bọn họ cũng có thể rút lui về đỉnh Song Đà.
Sau khi hàng thứ 2 và hàng thứ 3 mặc xong áo giáp, họ xếp thành đội hình chiến đấu và bước ra khỏi đường núi.
Mấy tháng gần đây, Thiết Ngưu vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, giết chết tất cả những tên thổ phỉ dám khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Trước khi Giang Nam bị tập kích, tiểu đoàn 2 là một trong những tiểu đoàn có tỷ lệ thương vong cao nhất, đồng thời cũng là tiểu đoàn phát triển nhanh nhất.
Những nhân viên hộ tống mà Kim Phi đưa đến Tây Xuyên lần này, tiểu đoàn 2 chiến một phần lớn.
Trương Lương thành lập một đội áo giáp đen, hơn một nửa số thành viên của đội này đều đến từ tiểu đoàn 2.
Thiết Ngưu cũng không còn là gã ngốc nghếch như trước nữa, mà đã được rèn luyện thành một tướng lĩnh đầy đủ tư cách.
Ngoài chiến thuật tàn nhẫn, Thiết Ngưu cũng trở nên cẩn thận hơn.
Lần thổ phỉ tập kích này hiển nhiên là có người bày mưu ở phía sau.
Trên đường đến đây, Thiết Ngưu vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ, phái tất cả lính trinh sát ra trước dò đường, rất sợ bị địch mai phục.
Nhưng đến khi tới bên ngoài đỉnh Song Đà, ngay cả bóng một tên địch cũng không nhìn thấy đâu.
Điều này khiến cho Thiết Ngưu cảm thấy hơi bất an, đồng thời anh ta cũng nghỉ ngờ liệu trước đây mình có nghĩ sai hay không.
Chẳng lẽ không có người lên kế hoạch, chỉ là do bọn thổ phỉ tới báo thù thôi?
Suy cho cùng, từ sau khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập, đã đắc tội với rất nhiều thổ phi.
Bây giờ mấy nghìn người đào than ở Hắc Thủy Câu đều là thổ phỉ bị bắt về.
Nhưng đã đến đây rồi, cho dù như thế nào, cũng phải đánh một trận.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thiết Ngưu trở nên hung tợn, quay người hét lên: "Hàng số hai, hàng số ba mặc áo giáp, những người khác cảnh giác!"
"Vâng!" Những nhân viên hộ tống đáp lời, lập tức hành đồng.
Những người tinh nhuệ đã được chọn trước bắt đầu mặc áo giáp, trong khi những người còn lại giơ nỏ lên và nhắm vào xung quanh.
Nhân lúc này, Thiết Ngưu gọi đại đội trưởng và trung đội trưởng dưới quyền mình lại và mở một cuộc họp nhỏ trước khi chiến đấu.
"Ta cảm thấy có gì đó không đúng, đợi lát nữa khi bắt đầu chiến đấu, nếu tất cả bình thường thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu, cố gắng giết sạch, có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!"
Thiết Ngưu nhắc nhở: "Nếu kẻ thù có bãy, không muốn tham chiến thì chúng ta lập tức dẫn người tập hợp ở đỉnh Song
Đà, hiểu chưa?"
Anh ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nên lại nhắc lại thêm một lần nữa.
Nếu không lát nữa khi đánh nhau, hiện trường sẽ vô cùng hỗn loạn, anh ta sợ xảy ra sai sót, không thể kịp rút lui được.
"Đã hiểu!" đại đội trưởng và trung đội trưởng gật đầu.
Có hơn một trăm người mà bọn họ cũng dám tới, đỉnh Song Đà chính là niềm tin của bọn họ.
Đánh được thì đánh, không đánh được thì bọn họ cũng có thể rút lui về đỉnh Song Đà.
Sau khi hàng thứ 2 và hàng thứ 3 mặc xong áo giáp, họ xếp thành đội hình chiến đấu và bước ra khỏi đường núi.